Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
36 Khi ấy, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi !” 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông !” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” 41 Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn ?” 43 Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” 48Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội ?” 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
============
Suy niệm 1: THA NHIỀU YÊU MẾN NHIỀU
(THỨ NĂM TUẦN 24 TN NĂM LẺ)
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Năm Tuần 24 Thường Niên, Năm Lẻ này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúa là Đấng sáng tạo và điều khiển muôn loài, xin Chúa nhìn đến chúng ta, và cho chúng ta biết tận tình thờ phượng Chúa, hầu luôn được cảm thấy rõ ràng lòng Chúa yêu thương.
Cảm thấy rõ ràng lòng Chúa yêu thương, sám hối, quay trở về tuân giữ luật Chúa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, trích sách ngôn sứ Êdêkien: Ngôn sứ đóng vai người di cư. Như nhiều ngôn sứ thuở xưa, và còn hơn họ nữa, Êdêkien thích những kiểu làm có tính biểu tượng, tiên báo việc sắp xảy ra. Số phận của Giuđa đã được quyết định, vua cuối cùng sắp đi lưu đày. Người Giuđa không tưởng tượng nổi, nhưng, như Hôsê đã báo trước: trở về hoang địa là cơ may cho dân Chúa tìm lại mối tình đầu… Khi Ta phân tán chúng đi các dân và tung chúng đến các nước, chúng sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa. Nếu con cái nó bỏ không giữ luật Ta, chẳng sống theo điều Ta quyết định, Ta sẽ dùng roi sửa phạt lỗi lầm.
Cảm thấy rõ ràng lòng Chúa yêu thương, nên gương sáng cho nhau trong việc tuân giữ Lời Chúa, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, trích bài giảng của thánh Autinh: Hãy nêu gương sáng cho đoàn chiên… Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều. Ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn. Những kẻ có chức quyền sẽ bị hạch hỏi gắt gao hơn người khác.
Cảm thấy rõ ràng lòng Chúa yêu thương, tuân giữ đường lối, huấn lệnh Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích thư thứ nhất của thánh Phaolô tông đồ gửi ông Timôthê: Anh hãy thận trọng trong lời giảng dạy; anh sẽ cứu được chính mình, lại còn cứu được những người nghe anh giảng dạy. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 110 cho thấy: Việc Chúa làm quả thật lớn lao. Những công trình tay Chúa thực hiện quả là chân thật và công minh. Huấn lệnh Người ban đều chắc chắn, bền vững đến muôn đời muôn thuở, căn cứ vào sự thật lẽ ngay.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Chúa nói: Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy tìm về bên Chúa để được nghỉ ngơi, bồi dưỡng: Người phụ nữ tội lỗi là biết tìm về bên Đấng Cứu Độ của mình để được chữa lành, được nuôi dưỡng, chị nhìn Đức Giêsu là Đấng Cứu Độ, nên, chị đã mở lòng để đón tiếp một vì cứu Chúa, còn, ông Pharisêu chỉ nhìn Chúa như một ngôn sứ, nên, ông không đón tiếp Chúa được như chị. Huấn lệnh Chúa ban đều chắc chắn, bền vững đến muôn đời muôn thuở, căn cứ vào sự thật lẽ ngay. Kính sợ Chúa là đầu mối khôn ngoan, sáng suốt thay kẻ thực hành như vậy: hãy nên gương mẫu cho người khác về lời ăn tiếng nói, về cách cư xử, về đức ái, đức tin và lòng trong sạch; hãy tha thiết với những điều đó, chuyên chú vào đó, làm như vậy, chúng ta sẽ cứu được chính mình, lại còn, cứu được những người khác. Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn: những người có trách nhiệm với đoàn chiên phải sống gương mẫu, tuy nhiên, khi họ không sống được như Chúa đòi hỏi, thì, đoàn chiên hãy nhớ rằng: chiên sống và sống khỏe mạnh là nhờ Lời Chúa, nên: Những gì họ nói, thì anh em hãy làm hãy giữ, nhưng, đừng theo hành động của họ mà làm. Chúa là Mục Tử tốt lành, ta chỉ được bình an, no thỏa, khi biết tìm về bên Chúa, bởi vì, tình thương Chúa quý trọng biết bao, phàm nhân tìm bóng Người trú ẩn. Chúa là Đấng sáng tạo và điều khiển muôn loài, ước gì chúng ta biết tận tình thờ phượng Chúa, hầu luôn được cảm thấy rõ ràng lòng Chúa yêu thương. Ước gì được như thế!
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
============
Suy niệm 2: TÌNH YÊU VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT: CÁNH CỬA CỦA ƠN THA THỨ
Trang Tin Mừng hôm nay kể lại một trong những hình ảnh cảm động và mạnh mẽ nhất về lòng thương xót của Thiên Chúa và sự đáp trả bằng tình yêu của một tâm hồn ăn năn, đó là hình ảnh người phụ nữ tội lỗi đến khóc bên chân Chúa Giêsu trong nhà của một người Pharisêu tên là Simôn. Câu chuyện này không chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa tội nhân và Đấng Thánh, mà còn là một mặc khải sâu xa về lòng thương xót của Thiên Chúa, về giá trị của tình yêu chân thành, và về cách con người được cứu độ không phải nhờ công trạng, nhưng nhờ đức tin, lòng sám hối và tình yêu.
Chúa Giêsu được mời đến dùng bữa tại nhà ông Simôn, một người Pharisêu, đại diện cho giới lãnh đạo tôn giáo thời đó. Ông ta mời Chúa đến không hẳn vì lòng yêu mến, nhưng vì tò mò, vì muốn dò xét hay thử thách Người. Điều này được thể hiện rõ qua cung cách đón tiếp dửng dưng, thiếu lòng hiếu khách: không rửa chân, không hôn chào, không xức dầu. Trong bối cảnh văn hóa Trung Đông xưa, đó là những cử chỉ tối thiểu để tỏ lòng quý trọng đối với khách. Simôn đã mời Chúa vào nhà, nhưng không thật sự mời Chúa vào lòng. Cách ông đối xử với Chúa thể hiện rõ một cái nhìn lạnh lùng, đầy định kiến và tự mãn. Ông nghĩ rằng mình đạo đức hơn, xứng đáng hơn, và người phụ nữ kia – với quá khứ đầy tội lỗi – không xứng đáng đến gần một ngôn sứ như Giêsu.
Trái ngược với thái độ của Simôn là hành động đầy xúc động của người phụ nữ tội lỗi. Chị không nói gì, không biện minh, không lý luận. Chị chỉ âm thầm bước vào, đứng đằng sau Chúa Giêsu, khóc và để nước mắt rơi xuống chân Người. Trong nước mắt ấy là biết bao hối hận, ăn năn, đau đớn vì tội lỗi của mình. Chị không nói nên lời, vì tình yêu chân thành luôn diễn tả qua hành động. Chị cúi xuống, lấy tóc lau chân Chúa – một hành vi tột độ khiêm hạ – rồi hôn chân Người và xức dầu thơm. Từng cử chỉ của chị không chỉ thể hiện lòng yêu mến mãnh liệt, mà còn là một cách tuyên xưng đức tin thẳm sâu: chị nhận ra nơi Chúa Giêsu không chỉ là một người thầy, mà là Đấng có thể tha tội, là nơi duy nhất chị tìm được ơn cứu rỗi và bình an.
Khi thấy hành động ấy, ông Simôn không nói ra, nhưng đã nghĩ trong lòng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Câu nói này hé lộ một thái độ xét đoán phổ biến: chúng ta thường đánh giá người khác dựa trên quá khứ, trên thành kiến, và cho rằng những người tội lỗi không có quyền đến gần Thiên Chúa. Nhưng Chúa Giêsu – Đấng thấu suốt tâm can – đã không chỉ đọc được tâm tình của người phụ nữ, mà còn biết rõ suy nghĩ của ông Simôn. Và Người đã dạy ông – cũng như mỗi chúng ta – một bài học về ơn tha thứ và tình yêu, qua dụ ngôn về hai con nợ. Một người nợ nhiều, một người nợ ít, cả hai đều không có gì để trả, và cả hai đều được tha. Người mắc nợ nhiều, khi được tha, sẽ yêu mến nhiều hơn. Câu chuyện đơn giản nhưng sâu sắc ấy đã đảo ngược hoàn toàn cái nhìn của Simôn: ông tưởng mình đạo đức hơn, nhưng chính ông mới là người thiếu lòng yêu mến, vì ông không nhận ra mình cũng là kẻ mắc nợ Thiên Chúa.
Chúa Giêsu đã làm một so sánh đầy thuyết phục: “Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi; còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới chân tôi. Ông chẳng hôn tôi; còn chị ấy không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông không xức lên đầu tôi; còn chị ấy đã đổ dầu thơm lên chân tôi.” Người phụ nữ đã yêu mến bằng cả trái tim, không sợ bị khinh chê, không sợ bị loại trừ. Chính tình yêu ấy là dấu chỉ của lòng sám hối sâu xa và đức tin chân thật. Và chính vì vậy, Chúa tuyên bố một điều đầy quyền năng: “Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều.” Còn những người được tha ít, tức là không cảm nhận được chiều sâu của lòng thương xót Chúa, thì sẽ không biết yêu. Tình yêu và ơn tha thứ luôn đi đôi với nhau. Không ai có thể cảm nhận sâu sắc ơn tha thứ mà lại dửng dưng, hững hờ trong tình yêu với Thiên Chúa. Và cũng không ai thật sự yêu mến nếu không từng trải qua một lần được Chúa xót thương.
Kết thúc câu chuyện, Chúa Giêsu quay lại với người phụ nữ và nói: “Tội của chị đã được tha rồi… Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.” Đây là một lời giải phóng, một khởi đầu mới. Người phụ nữ bước ra khỏi căn nhà ấy không còn là một “người tội lỗi trong thành”, mà là một người được tha, được cứu, được yêu. Chị mang trong lòng sự bình an mà thế gian không thể ban tặng, sự bình an đến từ việc được Thiên Chúa đụng chạm, tha thứ và ôm lấy bằng lòng thương xót vô biên.
Câu chuyện cảm động này mời gọi mỗi người chúng ta xét lại chính đời sống mình. Đã bao lần chúng ta đến với Chúa trong các bí tích, nhưng lòng vẫn lạnh lẽo như ông Simôn, giữ đạo mà không thật sự yêu mến? Đã bao lần ta nhìn người khác bằng ánh mắt phê phán, kết án như ông Pharisêu, mà quên rằng chính ta cũng cần được Chúa tha thứ mỗi ngày? Và cũng đã bao lần Chúa Giêsu lặng lẽ bước vào cuộc đời ta, chờ đợi một lời xin lỗi chân thành, một giọt nước mắt hối hận, một hành động yêu mến, mà ta lại chỉ giữ vẻ bề ngoài đạo đức?
Người phụ nữ trong Tin Mừng là biểu tượng của tất cả chúng ta – những kẻ mang trong mình một quá khứ tội lỗi, những vết thương, những sai lầm. Nhưng chị cũng là biểu tượng của một tâm hồn hoán cải thật sự – biết nhận mình yếu đuối, biết tìm đến Chúa, và nhất là biết yêu mến nhiều. Chính vì vậy, chị được Chúa tha thứ, được phục hồi phẩm giá, và trở nên mẫu gương cho muôn thế hệ.
Chúng ta đang sống trong một thế giới dễ dàng kết án nhau qua mạng xã hội, qua ánh nhìn hẹp hòi, và qua những tiêu chuẩn khắt khe mà không ai trong chúng ta thực sự đạt được. Tin Mừng hôm nay mời gọi ta sống một tinh thần khác: tinh thần của lòng thương xót. Hãy là người phụ nữ ấy – biết khiêm nhường đến gần Chúa, không biện minh cho lỗi lầm nhưng biết để nước mắt tuôn rơi trước tình yêu. Hãy yêu mến Chúa bằng những hành động cụ thể – qua việc cầu nguyện chân thành, siêng năng lãnh nhận Bí tích Hòa Giải, chăm lo cho người nghèo, tha thứ cho người xúc phạm mình, và sống bác ái giữa đời. Khi chúng ta biết nhìn nhận tội lỗi mình, Chúa không xét đoán nhưng ôm lấy ta bằng lòng xót thương. Khi chúng ta biết yêu mến nhiều, thì dù quá khứ có đen tối thế nào, cũng sẽ được Chúa biến đổi thành ánh sáng.
Chúng ta cũng hãy cẩn trọng để không trở nên giống ông Simôn – giữ đạo theo hình thức, nhưng thiếu lòng biết ơn và yêu mến. Một đời sống đạo chỉ thuần túy giữ luật, nhưng không bừng cháy lửa mến, sẽ dễ trở thành vô cảm, khép kín và tự mãn. Chúa không cần một căn nhà đầy nghi lễ nhưng vắng bóng tình yêu. Người cần một con tim biết khóc, biết hôn chân Người, biết xức dầu thơm bằng tất cả lòng thành.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con nhận ra mình cũng như người phụ nữ tội lỗi ấy – yếu đuối, mỏng giòn, cần ơn tha thứ. Xin giúp chúng con yêu mến Chúa nhiều hơn mỗi ngày, để qua tình yêu ấy, chúng con được đổi mới, được sống lại trong ân sủng, và được sai đi để loan báo lòng thương xót vô biên của Chúa cho thế giới hôm nay. Xin cho Giáo Hội – từng người trong chúng con – biết mở rộng vòng tay đón nhận những người sa ngã, những tâm hồn lầm lạc, để nơi đây họ cũng có thể nghe được lời ngọt ngào của Chúa: “Tội của con đã được tha. Con hãy đi bình an.”
Lm. Anmai, CSsR
============
Suy niệm 3: ĐẰNG SAU LỚP VỎ (Lc 7,36-50)
“Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều.”
Kính thưa cộng đoàn,
Chúng ta vẫn thường nghe câu: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.”, nước sơn bên ngoài dù tốt hay đẹp đến đâu cũng không bằng gỗ tốt. Gỗ tốt sẽ bền theo năm tháng. Gỗ xấu được một thời gian sẽ mối mọt. Do đó, có câu nói ‘Nhìn vậy mà không phải vậy.’ Trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, Chúa Giê-su cũng dạy chúng ta đừng đánh giá người khác qua vè bên ngoài. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Chúa Giê-su dùng bữa. Bỗng có một người phụ nữ nổi tiếng trong thành vào. Chị đứng sau Chúa Giê-su và khóc. Nước mắt chảy ướt chân Người. Chị lấy tóc lau, hôn chân và xức dầu thơm chân Chúa Giê-su. Trước cảnh tượng đó, ông Pha-ri-sêu đánh giá không tốt về Chúa Giê-su. Chúa Giê-su biết và Người dạy ông bài học về giá trị đích thực của việc làm. Ông mời Chúa Giê-su đến dự tiệc. Vậy mà ông không đón tiếp Người như một thượng khách. Ông không lấy nước thanh tẩy Người, không hôn chào theo tục lệ người Do-thái, không đổ dầu thơm trên đầu. Như thế, ông chỉ quan tâm đến bên ngoài, mà chưa thực sự tiếp đón cách chu đáo. Còn người phụ nữ đã dùng tất cả những gì có để đón tiếp Chúa Giê-su. Chị dùng nước mắt, tóc, dầu thơm thượng hạng để rửa chân Chúa Giê-su. Chị đã lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, như: tội lỗi, phẩm hạnh người phụ nữ, rào cản xã hội… để đến với Chúa Giê-su. Chị mong muốn được tha thứ và yêu thương. Chúa Giê-su đã tha thứ, bởi chị yêu mến bằng hành động. Người nói với chị: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
Vỏ bọc bên ngoài nhiều lần cản trở chúng ta đến với Thiên Chúa và với anh chị em. Chúa luôn chờ đợi con người đến kín múc lòng thương xót của Ngài. Thiên Chúa ban nhiều phương thế khác nhau để ban ơn tha thứ và yêu thương. Vậy mà, nhiều người mặc cảm, không tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Họ từ chối hết lần này đến lần khác. Họ việc cớ này hay cớ khác để không đến với Ngài. Bên cạnh đó, nhiều người cũng không đến với anh chị em. Có nhiều lý do được đưa ra. Nhưng họ không nhớ đến điều răn ‘Yêu người như chính mình’. Họ không nhớ đến tình yêu Thiên Chúa đã ban. Do đó, họ cũng không biết yêu thương anh chị em. Vì thế, mỗi người loại bỏ lớp vỏ để hạ mình trước Thiên Chúa và mở lòng với anh chị em.
Một đêm nọ trong lúc bị cúp điện, một người đàn ông tìm được một cây đèn cũ đốt bằng mỡ từ trên tầng gác để đồ cũ. Tình trạng của đèn thật thảm hại, bóng đèn nứt và đen thui. Dù sao, ông cũng đốt lên và nó tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Đã vậy, bấc đèn bốc khói toả ra một mùi khét lẹt.Thật là quá mức đối với một người thích mọi vật hoàn hảo như ông: “Cái đèn này thật vô dụng nên vứt nó đi”, ông nói với vợ ông. Nói xong ông tắt đèn dầu, lấy nến ra đốt.
Ba tuần sau, lại cúp điện. Lần này, vợ ông đem lại ánh sáng. Bà lấy ra một cái đèn dầu đẹp, đốt lên. Một ánh sáng màu hồng toả ra làm cả nhà thích thú. Ông chồng nói:
- Cái đèn này thật tuyệt. Bà mua nó ở đâu?
Bà đáp:
- Đó là cái đèn mà ông muốn vứt đi đấy!
Sau khi đến thật gần để xem xét, ông nói:
- Chắc tốn khá nhiều tiền để tân trang nó như thế này?
Bà đáp:
- Thật ra chẳng tốn gì mấy. Tôi chỉ mua một cái bấc mới và một cái bóng. Nhưng tôi phải bỏ nhiều thời gian và công sức để lau chùi và đánh bóng nó. Tôi đã nhận thấy dưới lớp bụi bẩn là một cái đèn đẹp. Và ông không thấy rằng tôi có lý sao?
Ông đáp:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với bà.
Lạy Chúa, xin cho con đừng lấy những vỏ bọc giả tạo để trốn tránh những thiếu sót con đã phạm. A-men
Jos. Nguyễn
============