Chúa nhật, 10/08/2025

Suy niệm Tin mừng Chúa Nhật Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kitô - Năm C (St 14,18-20; 1Cr 11,23-26; Lc 9,11b-17)

Cập nhật lúc 16:18 18/06/2025
 
Bài đọc 1: St 14,18-20

Ông Men-ki-xê-đê dâng bánh và rượu.

Bài trích sách Sáng thế.

18 Khi ông Áp-ram thắng trận trở về, có ông Men-ki-xê-đê, vua thành Sa-lem, mang bánh và rượu ra ; ông là tư tế của Thiên Chúa Tối Cao. 19 Ông chúc phúc cho ông Áp-ram và nói:

“Xin Thiên Chúa Tối Cao, Đấng dựng nên trời đất,
chúc phúc cho Áp-ram !
20Chúc tụng Thiên Chúa Tối Cao,
Đấng đã trao vào tay ông những thù địch của ông !”

Rồi ông Áp-ram biếu ông Men-ki-xê-đê một phần mười tất cả chiến lợi phẩm.

 
Bài đọc 2: 1 Cr 11,23-26

Mỗi lần anh em ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.

Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.

23 Thưa anh em, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giê-su cầm lấy bánh, 24 dâng lời tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: “Đây là Mình Thầy, hiến dâng vì anh em ; anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” 25 Cũng thế, sau bữa ăn, Người cầm lấy chén rượu và nói: “Chén này là Giao Ước Mới, lập bằng Máu Thầy ; mỗi khi uống, anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” 26 Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.

 
Tin Mừng: Lc 9,11b-17

Mọi người đều ăn, và được no nê.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

11b Khi ấy, Đức Giê-su nói với đám đông về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa.

12 Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Đức Giê-su thưa Người rằng: “Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng.” 13 Đức Giê-su bảo: “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp: “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này.” 14 Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Anh em hãy bảo họ ngồi thành từng nhóm khoảng năm mươi người một.” 15 Các môn đệ làm y như vậy, và bảo mọi người ngồi xuống. 16 Bấy giờ Đức Giê-su cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. 17 Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.

==========

Suy niệm 1: MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐƯỢC NO NÊ
(LỄ MÌNH MÁU THÁNH NĂM C)
 
Qua Lời Tổng Nguyện của Lễ Mình Máu Thánh, Năm C hôm nay, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúa đã trối lại cho chúng ta Bí Tích Mình và Máu Thánh Chúa, để chúng ta đời đời tưởng nhớ Chúa đã chịu khổ hình và sống lại vinh quang. Xin Chúa cho chúng ta biết một niềm sùng kính mến yêu Bí Tích Kỳ Diệu này, để luôn được nghiệm thấy ơn Chúa cứu chuộc chúng ta.
 
Nghiệm thấy ơn Chúa cứu chuộc chúng ta, trung thành tuân giữ giao ước, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, trích sách Xuất Hành nói về: Ông Môsê được thấy Thiên Chúa và lập giao ước với Người. Tôi là bánh trường sinh. Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc, nhưng đã chết. Bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.
 
Nghiệm thấy ơn Chúa cứu chuộc chúng ta, thông dự vào hy tế thập giá của Đức Kitô, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Tôma Aquinô nói: Cao quý và lạ lùng thay, bữa tiệc của Chúa… Anh em hãy nhìn vào tấm bánh này mà nhận ra tấm thân đã chịu treo trên thập giá; hãy nhìn vào chén này mà nhận ra dòng máu chảy từ cạnh sườn. Này là Mình Thánh Đức Kitô, hãy cầm lấy mà ăn. Này là Máu Thánh Đức Kitô, hãy cầm lấy mà uống, vì anh em đã trở nên chi thể của Người. Người là mối dây liên kết anh em: không ăn thịt Người, anh em ắt sẽ tan rã. Người là giá chuộc anh em: không uống máu Người, anh em vẫn là những kẻ nô lệ.
 
Nghiệm thấy ơn Chúa cứu chuộc chúng ta, tham dự vào chức tư tế, hiến mình làm của lễ, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích sách Sáng Thế nói: Ông Menkixêđê dâng bánh và rượu. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 109, vịnh gia kêu gọi: Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê. Sấm ngôn của Đức Chúa ngỏ cùng Chúa Thượng tôi: Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt làm bệ dưới chân con. Trong bài đọc hai của Thánh Lễ, thánh Phaolô nói: Mỗi lần anh em ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.
 
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Chúa nói: Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Mọi người đều ăn, và được no nê. Thức ăn ngon Ta đãi hàng tư tế, và Dân Ta hưởng ân lộc dư đầy. Đức Kitô là bánh hằng sống, bánh bởi trời, Người là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê, Người đã hiến dâng Mình và Máu Người để đoàn chiên của Người được sống và sống dồi dào. Người nhận lấy sự gì nơi chúng ta, thì Người ban lại tất cả, để cứu độ chúng ta. Quả vậy, trên bàn thờ thập giá, Người đã dâng mình làm lễ tế cho Thiên Chúa Cha để hòa giải chúng ta, và Người đã đổ Máu mình ra làm giá chuộc. Để chúng ta ghi nhớ hồng ân cao cả dường ấy, Người đã để lại Mình Người làm của ăn và Máu Người làm của uống cho chúng ta rước lấy, dưới hình bánh và hình rượu. Không có Bí Tích nào đem lại lợi ích dồi dào hơn, vì nhờ Bí Tích này, tội lỗi được tẩy sạch, nhân đức được gia tăng, và tâm hồn được chan chứa mọi ân huệ thiêng liêng. Bí Tích này được tiến dâng trong Hội Thánh, để cầu cho kẻ sống và kẻ chết, hầu, sinh ích cho mọi người, vì đã được lập ra cho mọi người được ơn cứu độ. Chúa đã trối lại cho chúng ta Bí Tích Mình và Máu Thánh Chúa, để chúng ta đời đời tưởng nhớ Chúa đã chịu khổ hình và sống lại vinh quang. Ước gì chúng ta biết một niềm sùng kính mến yêu Bí Tích Kỳ Diệu này, để luôn được nghiệm thấy ơn Chúa cứu chuộc chúng ta. Ước gì được như thế!

Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

==========

Suy niệm 2: Chúa Giêsu hiện diện thực sự trong Mình Máu Thánh

Tiếp liền sau các đại lễ Chúa lên Trời và Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, thứ Năm sau lễ Chúa Ba Ngôi, tức 60 ngày sau lễ Phục sinh, Giáo hội cử hành lễ của Chúa, kính Mình Máu Thánh Chúa, mời gọi chúng ta tôn kính sự hiện diện của Chúa Giê-su trong Bí tích Thánh Thể, nơi Mình và Máu Người dưới hình bánh và rượu. Liền sau lễ là kiệu trọng thể Mình Thánh Chúa ra khỏi nhà thờ, đi trên đường trải thảm, có các em rắc hoa, vừa đi vừa hát: “Chúa nuôi dân bằng lúa mì tinh hảo, mật ong rừng, Người cho hưởng thỏa thuê” (Ca nhập lễ – lời của thánh Tô-ma A-qui-nô). Để loan truyền cho mọi người biết rằng: Chúa Giê-su hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể và Hy tế của Người là ơn cứu độ cho toàn thế giới.

Bánh rượu Men-ki-xê-đê dâng tiến

Nói đến Mình Thánh Chúa Giê-su là nói đến bánh dưới dạng “lương thực”. Từ “bánh thánh” có nghĩa là “hy sinh”: từ này được dùng để chỉ các lễ hy sinh Cựu Ước như: lễ vật của A-ben tôi trung của Chúa, hy lễ của Áp-ra-ham, và lễ vật tinh tuyền của Men-ki-xê-đê, thượng tế của Chúa.

Bài đọc I trích sáng Sáng Thế (14,18-20) đề cập đến bánh và rượu, lễ vật hy sinh và những hoa quả đầu mùa mà Men-ki-xê-đê vua thành Sa-lem mang đến dâng lên Chúa để xin Chúa chúc phúc.

Thánh lễ này, chúng ta dâng lên Chúa bánh rượu “là hoa màu ruộng đất và lao công vất vả của con người” để trở nên Mình và Máu Chúa Ki-tô. Và như vậy, Thánh lễ đã bắt nguồn từ xa xưa và kiện toàn mọi lễ dâng từ thời A-ben qua Men-ki-sê-đê cho tới nay. Men-ki-xê-đê là hình ảnh báo trước về Chúa Ki-tô sau này. Bánh và rượu do vị thượng thế Men-ki-xê-đê dâng tiến (Ga 14, 18) báo trước về bánh và rượu do Chúa Giê-su, Thượng Tế Tối Cao, Vua muôn thủa dâng tiến ngày Thứ Năm Tuần Thánh.

Bánh rượu của Chúa Giê-su

Chúa Giê-su đã chọn bánh và rượu làm dấu chỉ hữu hình về sự hiện diện của Người nơi trần gian. Vì Chúa Giê-su “đã trở thành Thượng tế cho đến muôn đời theo phẩm hàm Men-ki-xê-đê” (Dt 6,20). 

Tối hôm trước ngày chịu khổ hình, Chúa Giê-su cầm bánh trong tay thánh thiện khả kính, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ và nói: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta”. Đoạn, cầm lấy chén rượu nho, tạ ơn, trao cho họ và họ uống cạn chén ấy. Và nói: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta” (1 Cr 11, 23-26). Chỉ trong mấy câu vắn tắt, Phao-lô đã thuật lại toàn bộ lịch sử tình yêu cứu độ của Thiên Chúa với con người. Không chỉ là quá khứ mà còn được dự đoán trong tương lai.

Dưới hình bánh rượu, Chúa Giê-su đã tự trao ban chính mình cách hoàn toàn, chứ không phải chỉ một phần. Chúa Giê-su hiện diện thực sự ở đó trót cả Mình và Máu Người, để dâng lên Chúa Cha một hiến lễ không đổ máu và trở nên lương thực cho linh hồn tín hữu. Bánh rượu của Chúa Giê-su mang thêm ý nghĩa lịch sử và giao ước cũ. Ðây không chỉ là hoa màu ruộng đất nhưng còn là công lao của con người. Thiên nhiên và con người đều phải trở nên tạo vật mới nhờ mầu nhiệm Chúa Giê-su nơi Bí tích Bánh Rượu mà chúng ta tiếp tục dâng trên bàn thờ để cho thế gian được sống (Ga 6,51).

Ý của cuộc rước kiệu Mình Thánh Chúa

Sau lễ này, Giáo hội kiệu Mình Thánh Chúa cách trang nghiêm ra khỏi nhà thờ, trên các tuyến đường để khẳng định và tuyên xưng Chúa Giê-su ngự thật trong phép Mình Thánh, trọn vẹn cả thần tính và nhân tính.

Thờ lạy và tôn vinh Chúa cách công khai giữa lòng xã hội, như một lời tuyên xưng: “Chúa đang ở giữa chúng ta”.

Rước Chúa trên các nẻo đường và ngõ phố cho thấy, Chúa không chỉ được tôn thờ nơi bàn thờ, Chúa hiện diện thực sự giữa lòng thế giới, mang Chúa vào trong đời ta, với mong ước nhà ta là nhà của Chúa, đường đời ta là đường của Chúa, xin Chúa hiện diện hằng ngày trong đời sống chúng ta! Có Chúa Giê-su là Bánh ban sự sống, Bánh của các thiên thần, Bánh của của kẻ hành hương cùng đi, chúng ta sẽ không cô đơn. Người tín hữu phải là chứng nhân mang Chúa đến mọi môi trường sống như gia đình, trường học, công sở và xã hội.

– Phương Du ám chỉ Chúa là Chúa cả trời đất, muôn phương phải bái thờ.

– Bàn thờ được trang trí hoa nến để đón rước Vua Trời.

– Khi đặt Mình Thánh vào Mặt nhật, dưới dạng mặt trời, ngụ ý rằng Chúa Giê-su là “Mặt Trời“: Ngài là ánh sáng của lòng ta (đó là ý nghĩa của từ “mặt nhật“).

– Bình khói hương thơm nghi ngút vừa đi vừa xông, tượng trưng cho lời nguyện cầu của chúng ta tỏa bay lên trước tòa Chúa.

– Các em bé rắc hoa trên đường nhắc lại cuộc rước Chúa Giê-su vào Thành Thánh, và những lời tụng ca của các em rất làm Chúa hài lòng.

Việc rước kiệu Mình Thánh Chúa, không chỉ dừng lại ở hành vi bên ngoài, mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng, mời gọi chúng ta “bánh bẻ ra” cho anh em mình, bằng sống yêu thương, phục vụ, hy sinh và hiệp thông. Người rước Mình Máu Chúa không chỉ mang Chúa trong lòng mà còn được sai đi để trở thành hiện thân sống động của Người giữa lòng thế giới.

Lạy Chúa Giê-su đang ngự trong phép Mình Thánh, con tin, con thờ lạy, con trông cậy. Xin Chúa chúc lành cho chúng con và cho toàn thế giới. Amen.

Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ

==========

Suy niệm 3: THẦN LƯƠNG HỒN CON

Kính thưa quý cộng đoàn Phụng vụ! Mỗi khi chúng ta tham dự Thánh lễ, chúng ta được dự phần vào Mầu nhiệm Tử nan - Phục Sinh của Chúa Ki-tô; hơn nữa, chúng ta được tận mắt chứng kiến phép lạ cao quý nhất mà chính Chúa Giê-su Ki-tô thực hiện qua vị thừa tác viên có chức Thánh. Một cách cụ thể, Ngài ẩn thân trong hình bánh nhỏ và giọt rượu đơn sơ để ở lại với chúng ta, trong chúng ta và là thần lương để nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Vì thế, hôm nay cùng với toàn thể Giáo hội, chúng ta cùng cảm tạ Chúa đã ban chính sự sống Ngài cho mỗi người chúng ta, và ước gì chúng ta được trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa Ki-tô mỗi khi lãnh nhận chính Mình Máu Thánh Ngài.

Nếu nhìn lại lịch sử nhân loại, đặc biệt trong lãnh vực tôn giáo-tín ngưỡng, chúng ta có thể nhận ra rằng: không có một vị sáng lập tôn giáo nào dù lâu đời hay hiện đại, dù lớn hay nhỏ, mà can đảm dám trao ban và để lại chính sự sống, sinh mạng của chính mình cho các đồ đệ cả! Và điều này cũng dễ hiểu vì họ cũng chỉ là con người có một cuộc đời, một mạng sống mà thôi; nếu họ hiến mạng sống cho môn sinh thì xem như họ chấp dứt đời sống của họ trên dương gian này! Tuy nhiên, đối với Đấng làm chủ, làm đầu của Hội Thánh Công Giáo là một loại trừ, vì Ngài chính là Thiên Chúa thật và người thật. Vì thế, Ngài không phụ thuộc vào tính hư mất của con người tự nhiên, mà Ngài chiến thắng sự chết và phục sinh từ cõi chết, hơn thế, còn ẩn thân trong hình bánh rượu nhỏ bé, tầm thường để trở nên lương thực thiêng liêng và ở mãi với chúng ta qua bí tích Thánh Thể.

Còn ân sủng nào cao quý hơn nữa! Còn hạnh phúc nào cao trọng hơn nữa! Nào chúng ta hãy đến múc lấy nguồn ơn sủng vô giá này mỗi khi tham dự tích cực vào bàn tiệc Thánh.!Nói theo lời kinh Tantum Ergo (Kinh Chầu Thánh Thể) của Thánh Tô-ma A-qui-nô: “…Nếu mắt trần của ta không nhận thấy, thì lấy đức tin bù lại…” Với con mắt đức tin, với ơn của Chúa và việc mở rộng tâm hồn tín thác của mỗi chúng ta thì khi tham dự Thánh lễ, chúng ta nhận ra chính Chúa Giê-su Ki-tô đang chủ tế qua vị linh mục dù tội lỗi, yếu đuối và lỗi lầm với biết bao đam mê xác phàm của một con người được mời gọi trở nên khí cụ bình an của Ngài. Với đôi mắt đức tin và đời sống cầu nguyện thâm sâu, mỗi khi tham dự bí tích Tình Yêu - bí tích Thánh Thể trong Thánh Lễ, chúng ta nghiệm ra: chính Chúa Giê-su Ki-tô là của lễ toàn thiêu, của lễ tinh tuyền và không vương tì vết, đẹp lòng Thiên Chúa Cha. Dưới ánh nhìn của đức tin, chúng ta được lãnh nhận chính sự sống của Chúa Giê-su Ki-tô, lãnh nhận chính Mình và Máu Ngài dưới hình bánh đơn sơ và giọt rượu thơm ngát. Cũng với đức tin, chúng ta không cần đi tìm phép lạ ở đâu cho xa, mà ngay trong Thánh Lễ, chính Chúa Giê-su Ki-tô biến bánh, rượu trở nên Mình Thánh, Máu Thánh làm thần lương nuôi dưỡng chúng ta, làm thần dược chữa trị tâm hồn chúng ta.

Ôi, con là ai mà được nhận lãnh ơn ích lớn lao như vậy? Ôi, con chẳng xứng đáng được Chúa đến viếng thăm tâm hồn con, nhưng vì tình yêu lớn lao mà Chúa đã dành cho con, mà con được Chúa hạ mình, ẩn thân trong hình bánh rượu đơn sơ bé nhỏ để nuôi sống chúng con! Ước chi mỗi lần rước Mình Máu Thánh Chúa, chúng con được tháp nhập khăng khít với Chúa, được trở nên miệng lưỡi của Ngài, được trở nên tay chân của Ngài, được biến đổi nên giống Ngài hơn để mỗi lời nói chúng con xướng lên đều ích lợi cho anh chị em con, để suy nghĩ của chúng con được trong sạch, luôn theo Thánh ý Ngài, để đôi bàn tay chúng con dám mở ra đón nhận anh chị em dù anh chị em có bất hoà hay xung đột với chúng con, để đôi chân con không do dự tiến bước đến với anh chị em, nhất là những ai đang cần đến sự bình an của Chúa…Và đây cũng chính là sứ mạng của mỗi chúng ta khi tham dự bàn tiệc Thánh Chúa “vì mỗi khi anh (chị) em ăn bánh và uống chén này, anh (chị) em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến” (1Cr 11, 26). Mỗi khi được lãnh nhận Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta tuyên xưng Mầu nhiệm Vượt Qua - Cuộc Tử nạn và Phục Sinh của Chúa; đồng thời, sống đức tin can trường “…hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (x. Lc 22, 19) cho tới khi Chúa lại đến trong ngày Cánh chung. Hơn nữa, khi chúng ta được tháp nhập vào Mầu nhiệm này, chúng ta cũng được mời gọi cùng với Chúa Ki-tô chết đi những tính hư tật xấu của bản thân, mọi tội lỗi, và được trở nên con người mới, một con người được mặc lấy sự sống hoàn toàn mới mẻ nơi Chúa Ki-tô. Như thế, chúng ta trở nên can đảm lên đường, sẵn sàng ra đi chia san ơn sủng mà chúng ta được lãnh nhận nơi bí tích Thánh Thể như câu chúc và sai đi của chính Chúa qua vị linh mục chủ tế “Thánh Lễ đã xong, chúc anh chị em ra đi bình an”, không đơn giản chỉ là câu chúc ra về bình an sau Thánh lễ, mà là một lời sai đi “ra đi trong bình an, ra đi chia san những gì đã được lãnh nhận nơi bàn tiệc Thánh, ra đi làm chứng cho Chúa Ki-tô Phục Sinh, ra đi sống vui tươi, xứng đáng là một người Ki-tô hữu, ra đi can trường trở nên nhân chứng giữa đời dù đời chẳng như mong ước….”. Đây cũng chính là lời mời chúng ta như trong bài Tin Mừng theo Thánh Gio-an:  “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời” (Ga 6, 51); hơn nữa, “ai ăn thịt và uống máu tôi thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy” (Ga 6, 56). Nói cách khác, chính Chúa sẽ nuôi dưỡng mọi người qua sự hy sinh, bỏ mình, lòng quảng đại chia sẻ, chia san của mỗi người chúng ta. Chúa tự mình dư sức làm những chuyện phi thường, nhưng Ngài đã ra đi, bỏ chính mình, trao ban chính sự sống của Ngài cho chúng ta mà kêu mời chúng ta năng đến với Ngài để lãnh nhận thần lương nuôi hồn, hầu nhiệt thành cộng tác, tham dự vào công cuộc cứu độ, chia san bình an cho mọi người. Vì thế, với sức lực có hạn của mỗi chúng ta mà cộng tác với nhau, với Chúa thì Chúa sẽ biến sức lực ấy trở nên vô hạn và phi thường ngay trong đời sống bình thường qua những con người tầm thường như chúng ta.

Giờ đây, xin mời mọi người hướng về Chúa Giê-su Thánh Thể và cùng nguyện rằng:

                     Ôi Giê-su, con mến yêu, tôn thờ

                     Chân thành nép bên Chúa, con nương nhờ

                     Ngài ẩn thân trong rượu-bánh đơn sơ

                     Nuôi dưỡng tâm hồn con thơ

                     Nguyện trở nên nhân chứng suốt đời. Amen!

                               (trích từ lời bài hát “Ôi Giê-su” của cùng tác giả bài viết này)

 

                                                              Lm. Xuân Hy Vọng

==========

Suy niệm 4: ĐỜI KHÔNG THÁNH THỂ LÀ CUỘC SỐNG NHƯ XÁC KHÔNG HỒN

Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Ít nhiều gì chúng ta cũng đã nghe, đọc các câu chuyện tan thương như tai ương, hoạn nạn, khổ sở, lầm than, v.v…Và một trong vô số đó, có mẫu chuyện đời như sau:

Bé trai tên I-an tám tuổi lâm chứng bệnh hiểm nghèo, và ròng rã suốt cả tháng trời em phải vật lộn với thần chết. Các bác sĩ ra sức điều trị, và cho em tái khám thì thật bất ngờ với kết quả: em đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Em và gia đình, ai nấy đều mừng vui khôn tả, đến nỗi rơi lệ nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Tuy nhiên, đến lượt đứa em gái A-bi lâm phải chứng bệnh tương tự như anh nó. Cả nhà lại rơi vào cảnh lo âu, phiền muộn. Sau khi chuyện trò với các bác sĩ điều trị, thì mọi người thân của em đều biết cách duy nhất để cứu sống A-bi là phải sử dụng máu của anh nó, may ra mới khỏi bệnh. Cứ lần lựa mãi, đến lúc không thể tránh né vấn đề nữa, cả nhà buộc phải hỏi ý kiến I-an. Thoạt đầu em tỏ ra lo lắng lắm, nhưng sau đó em đã cương quyết trả lời: ‘Dạ vâng, con sẵn sàng hiến máu cho em con’. Quả thật, nhờ máu huyết của anh trai, A-bi được khỏi bệnh. Có điều khi ca truyền máu hoàn tất, I-an đã làm cho các bác sĩ ngẩn ngơ khi hỏi: ‘Vậy ra, con vẫn còn sống ư?’ vì bé cứ tưởng mình sẽ tắt thở ngay sau khi tiếp máu cho em.

Nơi cậu bé tám tuổi I-an, chúng ta chiêm ngưỡng tình thương lớn lao như chính Chúa Giê-su đã khẳng định: “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng mình vì bạn hữu” (Ga 15, 13). Mặc dù em không chết như em tưởng, nhưng sự sẵn sàng chết vì tình nghĩa anh em ruột thịt đã khiến cho lòng yêu thương của em trở nên cao cả nhường bao.

Tuy nhiên, hơn cả tình thương mà I-an dành cho cô em gái bé bỏng A-bi, hôm nay chúng ta được cảm nghiệm, được lãnh nhận, được biến đổi nhờ tình yêu tự hiến và tận hiến của Chúa Giê-su Ki-tô, Đấng trao ban sự sống cho chúng ta qua Bí tích Thánh Thể trong bàn tiệc Thánh Lễ cao cả. Nơi bữa tiệc Vượt Qua sau cùng, Ngài đã lập Bí tích Thánh Thể (x. Mc 14, 22-25) hầu ở lại với các Tông Đồ, môn đệ và chúng ta mãi mãi qua hình bánh rượu đơn sơ bé nhỏ. Ôi kỷ vật cao cả lớn lao dường bao! Không những là kỷ vật tưởng niệm, mà còn là sự liên kết, hiệp thông, chia san sự sống vô cùng tuyệt vời, chẳng có tư tưởng phàm nhân hay vĩ nhân nào có thể nghĩ ra suy thấu được! Nơi Bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su hiến dâng mạng sống Ngài nuôi dưỡng chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Ngài cư ngụ, trở nên một với chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Ngài tặng trao tình yêu sâu thẳm cho chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su biến giao ước cũ được đóng dấu bằng máu súc vật (x. Xh 24, 3-8) thành giao ước mới, giao ước được ký kết bằng chính Bửu huyết của Ngài: “Đây là máu Thầy, máu giao ước, đổ ra vì muôn người” (Mc 14, 24), vì chưng Ngài chính là vị Thượng tế của Giao ước mới, thánh hoá loài người bằng chính máu của mình (x. Dt 9, 11-15) như tác giả thư gửi cho Tín hữu Do Thái đã xác tín.

Vì vậy, mỗi lần chúng ta tham dự vào bàn tiệc Thánh Thể, tham dự Thánh Lễ, chúng ta cảm nghiệm sâu sắc Bí tích Tình yêu, Thần lương nuôi dưỡng cả hồn lẫn xác chúng ta với cả tấm lòng cảm tạ. Mỗi khi rước lễ, chúng ta được lãnh nhận chính Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô, được trở nên một với Ngài, được sự sống Thần linh ấy biến đổi-nâng đỡ-nuôi dưỡng-thúc bách chúng ta ra đi trở nên chứng tá trung thành-trung tín của Ngài trong mọi lãnh vực cũng như trong mọi trạng huống cuộc sống này. Mỗi khi tháp nhập với Chúa Ki-tô, chúng ta cũng được mời gọi “bẻ bánh” chia san với người và với đời. Mỗi lúc đến với Thánh Lễ, rước Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô, chúng ta được thúc giục tiếp tục ‘cử hành’ Thánh Lễ giữa đời nơi lối xóm, nơi công sở, nơi mọi hoàn cảnh sống và bậc sống như chính Chúa Giê-su đã căn dặn: “…Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (x. Lc 22, 19).

Quả thật, Thánh Gio-an Ma-ri-a Vian-ney đã từng thốt lên từ cảm nghiệm của ngài, rằng: ‘Mọi việc lành họp lại cũng không thể so sánh với Thánh Lễ Mi-sa, vì tất cả việc lành là của loài người, còn Thánh Lễ là của Thiên Chúa’. Ngài tiếp tục: ‘Nếu ai hiểu được phép Thánh Thể là gì, người đó sẽ chết ngay’. Chết ngay vì quá hạnh phúc; chết ngay vì thấy tình yêu Thiên Chúa tràn ngập cõi lòng tựa như đang ngụp lặn giữa đại dương bao la. Do đó, mỗi khi tham dự Thánh Lễ, lãnh nhận Bí tích Thánh Thể, chúng ta nên chuẩn bị tâm hồn, dọn mình cho xứng đáng để đón mời Chúa Giê-su ngụ lại nơi ‘mái ấm cõi lòng’ mình và xác tín sống tốt, trở nên giống Ngài hơn khi thưa ‘Amen’ lúc rước lễ.

Để kết thúc bài suy niệm này, con xin mượn những lời đầy tâm huyết của Mẹ Thánh Tê-rê-sa miền Cal-cút-ta, mà nguyện gẫm cùng với quý cộng đoàn:  ‘Trong Bí tích Thánh Thể, tôi nhận được lương thực tâm linh nâng đỡ tôi trong mọi công việc. Không có Thánh Thể, tôi không thể sống nổi dù chỉ một ngày hoặc một giờ trong đời tôi’. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

==========

Suy niệm 5:  Bánh Hóa Nhiều
Đám đông dân chúng lũ lượt đi theo Đức Giêsu, bởi họ được chứng kiến những dấu lạ Ngài đã làm cho những kẻ đau ốm. Thấy đám dân đông đảo theo mình mệt mỏi đói khát, Ngài chạnh lòng muốn nuôi sống họ, Ngài chuẩn bị thực hiện một phép lạ cả thể. Các môn đệ của Ngài lúc bấy giờ chỉ chứng kiến Ngài rao giảng, dạy dỗ, cắt nghĩa chuyện tâm linh, chứ đâu Thầy Giêsu lại đi lo nuôi ăn đám đông ngút ngàn. Nên các ông muốn Ngài giải tán cho xong. Các ông thì nại lý do không có tiền, xem lại “tầm tay” chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá, thấm gì khối người đông ùn ùn thế kia? Không cầm lòng trước cơn đói khát của dân chúng, Đức Giêsu “biết mình sắp làm gì” nên vẫn ra lệnh bảo cho họ ngồi xuống “đồng cỏ” thành từng nhóm khoảng năm mươi người một mà chuẩn bị giờ ăn. Đó là hình ảnh thật đẹp trong tình thương yêu, đoàn chiên được vị mục tử nhân lành cho nghỉ ngơi, nuôi ăn trên đồng cỏ xanh tươi. Ngài dùng uy quyền làm bánh hóa ra nhiều, với cử chỉ “cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra cho môn đệ để họ dọn ra cho đám đông.” (Lc 9, 15). Đây là hình ảnh báo trước việc Đức Giêsu sẽ lập Bí tích Thánh Thể để ở lại và nuôi dưỡng chúng ta mỗi ngày. Ngài là Đấng ban bánh, chính Ngài là bánh trao ban cho mọi người. Dưới cái nhìn của các môn đệ và dân chúng ngày xưa, chỉ nhìn vào thực lực sẵn có, họ không ngờ Đức Giêsu thực hiện được phép lạ bánh hóa nhiều nuôi năm ngàn người ăn no nê, lại còn dư mười hai thúng, nên cứ nại vào những khó khăn trước mắt. Ngày nay cũng vậy, sự Hiện Diện của Chúa, làm của ăn nuôi dưỡng các Kitô hữu mỗi ngày mãi mãi trong Bí tích Thánh Thể là điều khó tin. Một khi Thiên Chúa muốn, thì chẳng có điều gì là không thể, và thật diễm phúc cho những ai không thấy mà tin. Chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá, Ngài làm cho ngàn ngàn người ăn dư thừa. Với Bí tích Thánh Thể, Ngài nuôi mọi người mọi thời cho đến tận thế là điều hoàn toàn có thể với cặp mắt đức tin, chỉ cần tôi biết tìm đến mà tận hưởng thần lương cao quý này. Cũng cử chỉ hôm nay Đức Giêsu đã làm trong bữa tiệc ly và truyền hãy làm như vậy để nhớ đến Người: “Thật vậy, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: “Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy”. (1Cr 11, 23-24).
Chúa ơi! chính Chúa đã dâng hiến chính mình làm hy tế trên Thập Giá cho nhân loại. Chính Chúa đã trở thành của ăn nuôi sống con từng ngày. Xin cho con biết tìm đến, mãi “đi theo” Chúa, để được tận hưởng no say, được dưỡng nuôi, được lớn lên, được tăng sức mà vượt qua hành trình trần thế đầy khó khăn vất vả hôm nay.

                                                                 Én Nhỏ

==========

Suy niệm 6: CHÍNH ANH EM HÃY CHO HỌ ĂN
Bánh và rượu do vị thượng tế Menkixêđê dâng tiến khi xưa (St 14,18-20) là hình ảnh báo trước về bánh và rượu do Chúa Giêsu sẽ thiết lập Bí Tích Thánh Thể. Ngài là Thượng tế của Giao Ước mới,“Thượng tế cho đến muôn đời theo phẩm hàm Menkixêđê.” (Dt 6, 20).
Khi lập phép Thánh Thể, Đức Giêsu truyền: “Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”. Mỗi thánh lễ là một lần nhớ đến và làm sống lại hy tế duy nhất năm xưa trên Núi Sọ. Bí tích Thánh Thể là một sáng kiến của Tình Yêu. Tình Yêu luôn có nhiều sáng kiến bất ngờ và kỳ diệu. Vì thế, Bí tích ấy không thể chỉ giới hạn cử hành trong nhà thờ, mà còn phải cử hành ngoài cuộc đời: là dấn thân và hy sinh quên mình để tạo sự đoàn kết yêu thương và hiệp nhất với nhau trong Chúa. Vì sự hiến thân của Chúa Giêsu cho nhân loại là để mọi người “được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10). Thật vậy: Chính trong Mầu nhiệm chúng ta cử hành mà chúng ta phải đẩy lui những tình trạng đối nghịch với phẩm giá con người, mà vì họ, Đức Kitô đã đổ máu mình ra để khẳng định giá trị cao trọng của mỗi con người”[1].
Trong ý nghĩa đó, Đức Kitô hôm nay vẫn tiếp tục mời gọi chúng ta như đã mời gọi càc môn đệ xưa:“Chính anh em hãy cho họ ăn”. Như các môn đệ, chúng ta cũng lúng túng và bất lực trước cơn đói của con người hôm nay, không chỉ đói cơm bánh mà còn đói được đói được yêu thương và tôn trọng; đói được cảm thông và bình đẳng huynh đệ… Như các môn đệ, chúng ta hãy trao cho Ðức Giêsu những gì mình có, dù bé nhỏ thôi, thì Ngài sẽ làm nên những điều lớn lao cho nhân loại. Nếu chúng ta chịu để cho Ngài bẻ ra, để Ngài làm vỡ toang mọi tính toán vị kỷ, thì hòa bình và công lý sẽ sớm ngự trị trên đất nước chúng ta. Đó là điều mà Đức Benêđictô XVI đã khẳng định: “Ơn gọi đích thực của mỗi người chúng ta hệ tại ở việc trở nên tấm bánh được bẻ ra cho sự sống của thế giới cùng với Chúa Giêsu”[2].
Không nối kết với Thánh lễ cuộc đời, Thánh lễ trong nhà thờ chỉ còn là những nghi thức tôn giáo đơn thuần, mang tính luật lệ và bên ngoài, không thể phát sinh những hiệu quả đích thực cho đời sống con người. Ta hãy nhớ lại cử chỉ và lời nói của Chúa Giêsu giống y như nhau khi hoá bánh ra nhiều - khi lập phép Mình Thánh Chúa - và khi dùng bữa với các môn đệ làng Emmau. Cả ba đoạn văn trên đều diễn tả Chúa Giêsu cầm lấy bánh, tạ ơn, rồi trao cho các môn đệ. Tại sao có sự trùng hợp như thế? Thưa vì Chúa Giêsu muốn cho ta hiểu rằng, Bí tích không chỉ là một nghi lễ, nhưng là một thực tại:
- Nếu trong Thánh lễ, Chúa Giêsu ban phát lương thực nuôi linh hồn, thì ngoài cuộc đời, Ngài đã ban lương thực nuôi thân xác. 
- Nếu trong Thánh lễ, Chúa Giêsu dâng mình cho Chúa Cha dưới hình bánh rượu, thì ngoài cuộc đời, Ngài đã tự hiến mình trên thánh giá.
- Nếu trong Thánh lễ, Chúa Giêsu dưới hình bánh bị bẻ ra để phân phát, thì ngoài cuộc đời, thân xác Ngài cũng đã bị bẻ ra khi bị hành hình.
Tóm lại, Chúa Giêsu không chỉ dâng một lễ vật nào đó, nhưng đã dâng chính bản thân mình. Ngài không chỉ cử hành một bí tích, nhưng chính bản thân Ngài đã trở thành bí tích. Ngài không chỉ bẻ ra một tấm bánh mà bẻ chính thân mình ra để đem lại sự sống cho mọi người. Làm sao có thể gọi Thánh Lễ là một bữa tiệc huynh đệ (Agape) nếu ta vẫn còn làm ngơ với biết bao anh em đói khổ và thiếu thốn chung quanh mình? Làm sao có thể dâng Thánh lễ nếu ta chưa dám hy sinh và hiến mình cho anh em để đem lại sự tha thứ, giao hòa? Thánh Phaolô mời gọi các tín hữu hãy cử hành Thánh Thể một cách xứng đáng và đúng nghĩa. Tham dự cách bất xứng là không quan tâm đến việc chia sẻ với những anh em nghèo túng, không nhận biết cộng đoàn Giáo Hội là thân mình của Đức Kitô được xây dựng trong tiệc Thánh Thể. Vì thế chúng ta “hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa. (Rm 12,1).
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Chúa đã chọn gọi các môn đệ,
để rao giảng Tin Mừng cho người thế,
nhưng cũng đòi họ đáp ứng điều thực tế,

khi dân chúng đói cần một bữa ăn no,
nhưng điều này vượt quá khả năng họ.

Các môn đệ không tài nào lo nổi,
nhưng rồi cũng phải cố gắng thôi,
cuối cùng chỉ năm cái bánh và hai con cá,
có thấm vào đâu cho cả năm ngàn người.

Khả năng các môn đệ chỉ có vậy,
nhưng Chúa đã biến hóa ra tràn đầy,
đem lại một bữa vui vầy cho thiên hạ,
quả là một phép lạ quá lớn lao.

Thế nhưng không chỉ có bấy nhiêu,
Chúa còn cho thấy một điều rất cao siêu,
mà Chúa thực hiện với tất cả tình yêu,
là biến rượu bánh thành Mình Máu Thánh,
làm của ăn để nuôi dưỡng tâm hồn,
cho đời chúng con sự sống mới linh thiêng,
là chính Chúa Đấng ngàn trùng thánh thiện,
là suối nguồn hạnh phúc cõi vô biên.

Cao trọng biết bao khi con được rước Chúa,
vì là điều vượt ngoài sức tưởng tượng,
đời con bất xứng chẳng dám nào mơ ước,
có đâu ngờ rằng mình lại được,
con chỉ biết cảm tạ Chúa tình thương.

Nhờ Thánh Thể mà Chúa đến ở trong con,
để biến đổi con dần dần nên như Chúa,
cho tim con hòa nhịp đập với Ngài,
để mang lại cho đời niềm vui ơn cứu độ.

Xin cho con thấy bao cảnh đời thống khổ,
bao con người không có chỗ tựa nương,
để con chia sẻ với tất cả tình thương,
dìu dắt nhau về tới bến thiên đường. Amen.

 


[1] Bênêđictô XVI, Thông điệp Deus Caritas est, số 89.
[2] Bênêđictô XVI, Tông huấn Sacramentum Caritatis, số 88.
Lm. Thái Nguyên
==========
Suy niệm 7: CHIỀU KÍCH CỘNG ĐỒNG
“Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê!”.
“Thánh Lễ không tách biệt chúng ta khỏi thế giới, nhưng đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!” - Henri Nouwen.
Kính thưa Anh Chị em,
Nhân Chúa Nhật lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, có lẽ chúng ta nên nhấn mạnh một điều thường bị bỏ qua: ‘chiều kích cộng đồng’ của việc cử hành Thánh Thể. Bởi lẽ “Thánh Lễ đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!”
Chúng ta có xu hướng “đi lễ” theo nghĩa cá nhân. Nếu “tôi” không “đi lễ” Chúa Nhật, “tôi” mắc tội trọng. Chúng ta nói về “tham dự” với câu hỏi như “Ai cử hành?”; thậm chí nghe chủ tế thông báo, “Hôm nay tôi dâng lễ để cầu cho linh hồn...”. Ngẫm lại, thật kỳ cục, như thể chúng trình bày một điều gì đó mà chỉ Linh mục làm thay cho những người khác. Mọi người cảm thấy mình như trong một ‘buổi diễn’ mà họ chỉ được mong đợi có mặt ‘về thể chất’. Vì thế, khá nhiều người đến muộn và rời đi trước khi kết thúc. Những điều này phổ biến đến mức không ai còn để ý; thậm chí chấp nhận chúng ‘là đương nhiên’. Vậy mà nó cho chúng ta biết rất nhiều về ý nghĩa của việc có mặt hay không có mặt trong Bí tích này.
Thánh Thể về căn bản là một cử hành mang ‘chiều kích cộng đồng’ mà mọi người được kỳ vọng sẽ tham gia tích cực. Trước hết, tôi có mặt để nhớ lại điều khiến tôi trở thành Kitô hữu - đồng nhất cuộc sống mình với cuộc sống, sự đau khổ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô. Sự đồng nhất này không thông qua mối quan hệ ‘một - Một’, nhưng trong mối quan hệ cộng đồng với Ngài đang ở trong tất cả những ai là Kitô hữu; chúng ta thông hiệp với Ngài qua Nhiệm Thể của Ngài. Không có chỗ cho chủ nghĩa cá nhân trong Kitô giáo, nhưng tôi đến với Chúa ‘cùng với’ và ‘thông qua’ anh chị em tôi.
Vậy nếu chỉ đến nhà thờ để ‘giữ điều răn Thứ Ba’ hoàn toàn riêng tư thì không có gì ngạc nhiên khi tôi đến muộn về sớm. Và với tâm lý đó, ‘đi lễ’ là chuyện cá nhân đối với tôi và những người khác ‘tình cờ’ cũng có mặt. Một số thậm chí còn bực bội vì có quá nhiều thứ diễn ra; họ tự hỏi tại sao không ‘được yên tĩnh để cầu nguyện’. Đúng, một số buổi lễ có thể quá sôi nổi hoặc quá xâm phạm; nhưng mặt khác, đó không chỉ là thời gian để cầu nguyện riêng tư - người ta có thể làm tốt hơn nhiều ở nhà - nhưng là cùng nhau tạ ơn Chúa, một ‘chiều kích cộng đồng’ của toàn Giáo Hội.
Anh Chị em,
“Mọi người đều ăn”. Thánh Thể còn là thời gian chúng ta thể hiện sự hiệp nhất thông qua việc cùng nhau ăn và uống Thân Thể đó. Chìa khóa để chúng ta ở trong Chúa Kitô là tình yêu - không chỉ dành cho Chúa, mà còn dành cho từng người. Thánh lễ không phải là thời gian để tạo ra cộng đồng; đúng hơn, thời gian để cử hành cộng đồng. Không được vậy, chúng ta đến nhà thờ như những người xa lạ với nhau. Vì thế, cần ý thức rằng, tôi đang tham gia vào lễ kỷ niệm vui tươi, một lễ mang ‘chiều kích cộng đồng’. Sự hiệp thông này đòi hỏi sự chia sẻ, cầu nguyện và giao tiếp ở một mức độ tự phát và tự nhiên nhất định.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con yêu mến Thánh Lễ - nơi con ở trong lòng Nhiệm Thể - với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi anh em con. Cho con đừng đi trễ về sớm nữa!”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
==========

   
 
 

Thông tin khác:
 

 

 
 
 
 
Bản tin Giáo phận Hưng Hóa: Từ ngày 27/7 - 02/8/2025
Liên kết website

 

 

 

Tiêu điểm
Thánh Lễ Tạ Ơn Của Tân Linh Mục Phêrô Nguyễn Văn Ba, MF
Thánh Lễ Tạ Ơn Của Tân Linh Mục Phêrô Nguyễn Văn Ba, MF
Sáng ngày 07 tháng 8 năm 2025, tại nhà thờ Giáo xứ Trại Sơn đã diễn ra Thánh lễ tạ ơn của Tân linh mục Phêrô Nguyễn Văn Ba, MF. Chủ tế Thánh lễ là Tân linh mục. Cùng đồng tế có cha Antôn Vũ Thái San – Quản xứ Hoàng Xá – Trại Sơn, quý cha Dòng Thừa Sai Đức Tin Việt Nam và quý cha trong Giáo phận Hưng Hóa.
Website www.giaophanhunghoa.org được phát triển bởi đơn vị thiết kế web: MIP™ (www.mip.vn - mCMS).
log