Xin Ngài truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
22 Sau khi dân chúng được ăn no nê, Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. 23 Giải tán họ xong, Người lên núi riêng một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. 24 Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. 25 Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. 26 Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy !”, và sợ hãi la lên. 27 Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ !” 28 Ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” 29 Đức Giê-su bảo ông: “Cứ đến !” Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su. 30 Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với !” 31 Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Hỡi kẻ kém lòng tin ! Sao lại hoài nghi ?” 32 Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng. 33 Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa !”
34 Khi qua biển rồi, thầy trò lên đất liền, vào Ghen-nê-xa-rét. 35 Dân địa phương nhận ra Đức Giê-su, liền tung tin ra khắp vùng, và người ta đem tất cả những kẻ đau ốm đến với Người. 36 Họ nài xin Người cho họ chỉ sờ vào tua áo choàng của Người thôi, và ai đã sờ vào thì đều được cứu chữa.
=======================
Suy niệm 1: TỊCH LIÊU HUYỀN NHIỆM
“Giải tán họ xong, Người lên núi riêng một mình mà cầu nguyện!”.
“Một là tự tử, hai là về thành phố, ba là ôm chặt Chúa!”. Đó là chia sẻ của cha René Voillaume khi nói đến ‘thời gian nhà tập’ của một Tiểu đệ Chúa Giêsu tại sa mạc Sahara, nơi nhiệt độ thông thường có thể lên đến 58°C và về đêm, lạnh dưới - 45°C.
Kính thưa Anh Chị em,
Không phải đợi vào Sahara, Chúa Giêsu mới chọn ôm chặt Chúa Cha. Tin Mừng hôm nay tiết lộ một sự thật: ‘tịch liêu huyền nhiệm’ có thể cung cấp những hoa trái kỳ diệu của nó.
Khi bạn coi việc ở một mình là cô đơn, Chúa Giêsu coi nó là tịch liêu; bạn coi tịch liêu là lãnh địa của trống vắng, Ngài coi nó là lãnh địa của gặp gỡ; bạn chạy trốn tịch liêu, Ngài tìm kiếm nó! Ôm chặt Chúa, bạn và tôi mới có thể cảm nhận ‘thiên đàng của những gặp gỡ’ và ‘tịch liêu huyền nhiệm’ như thế nào - ‘ôm Chúa và được Chúa ôm’. “Chính trong tịch liêu sâu thẳm, tôi tìm thấy sự dịu dàng để thực sự yêu người khác!” - Thomas Merton. Ở một mình với Chúa, tình yêu trở nên tinh tuyền, không vướng bận bản ngã.
Chúa Giêsu rời bỏ sự vồ vập của đám đông để ở một mình với Cha. Khi cô đơn, chúng ta cảm thấy bị thôi thúc muốn tìm một ai đó, một thứ gì đó vốn có thể gây mê hầu thoát khỏi cảm giác đau đớn, đang khi bạn không thể gặp bình an thật nếu không dám bước vào nơi tưởng như trống vắng đó - nơi ấy, Chúa đang chờ; và với Ngài, nỗi đau sẽ biến thành niềm vui, bất an biến thành bình an. “Tịch liêu là lò luyện của biến đổi!” - Dallas Willard. Và cũng ở đó, bạn liên đới với những người khác cách sâu sắc hơn. “Tối đến Người vẫn ở đó một mình” nhưng Chúa Giêsu vẫn ý thức việc các bạn của Ngài đang vật lộn với biển; Ngài kịp có mặt với họ trong cuộc chiến với biển dữ, để sau đó, đưa họ vào bờ. Cũng thế, trong ‘tịch liêu huyền nhiệm’, bạn ở gần và đến gần để cứu giúp tha nhân.
“Lều Hội Ngộ” được coi như ‘điểm hẹn tịch liêu’ để con người gặp gỡ Thiên Chúa, tìm lại chính mình. Chúa đòi vợ chồng Aharon và Miriam ra đó, vì hai người này có lỗi với Môsê; ở đó, Ngài nói cho họ sự sai trái; và cũng ở đó, Aharon - Miriam nhận ra lỗi mình - bài đọc một. Họ xin Ngài xót thương, “Lạy Chúa, xin dủ lòng xót thương, vì chúng con đắc tội với Ngài!” - Thánh Vịnh đáp ca - và Chúa đã nhẹ tay.
Anh Chị em,
“Tịch liêu là lò luyện của biến đổi”. Bước vào tịch liêu, bạn không đánh mất nhưng tìm lại chính mình trong ánh nhìn của Thiên Chúa. Nơi tưởng chừng trống vắng lại ắp đầy tình yêu; nỗi đau hoá thành niềm vui và bất an biến thành bình an. Cũng thế, tịch liêu với Chúa không khiến bạn xa người khác, mà gần hơn - bằng tình yêu thấm đẫm sự hiện diện của Ngài. Ở đó, bạn không đơn độc nhưng được ôm lấy - và được sai đi. Như vậy, “Càng lãnh nhận nhiều trong cầu nguyện thinh lặng, ta càng có thể trao ban trong đời sống hành động!” - Mẹ Têrêxa.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dạy con đừng chạy trốn trống vắng - vì nơi ấy, Chúa đang đợi! Giúp con ở lại trong đó để được ôm lấy và được sai đi!”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
======================
Suy niệm 2: ĐI TRÊN MẶT NƯỚC
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
=====================
Suy niệm 3: HÃY BÁM CHẶT VÀO CHÚA (Mt 14,22-36)
“Hỡi kẻ kém lòng tin! Sao lại hoài nghi?”
Có người kể: Tối qua, tôi mơ thấy mình đang cầu nguyện, bỗng một luồng sáng xuất hiện; và Chúa Giê-su hiện ra mỉm cười và nói: “Con hãy ngồi trên tấm thảm này với Ta”.
Lòng tràn đầy vui sướng, tôi làm theo ý Ngài. Tấm thảm từ từ bay bổng lên không trung đưa theo Chúa Giêsu và tôi ngồi trên đó. Tôi mỉm cười, lòng đầy vui sướng và tự nhủ: thật không còn gì hạnh phúc cho bằng được ở gần bên Chúa.
Một lúc sau, tôi quay nhìn Chúa Giê-su để tỏ bày niềm vui: nhưng tim tôi bắt đầu đập mạnh vì Ngài không còn bận tâm gì đến tôi nữa, bởi lẽ Ngài đang chăm chủ rút từng sợi chỉ của tấm thảm thả cho nó bay lơ lửng ở trên không trung. Hết sợ chỉ này đến sợi chỉ khác từ từ bay lên theo gió. Chân tay tôi bắt đầu run lên vì hoảng sợ, thế mà Chúa Giê-su vẫn thản nhiên tiếp tục rút từng sợi chỉ. Sau cùng tôi kêu lên: “Lạy Chúa, Chúa làm gì thế? Chúa không thấy là chẳng còn mấy chốc nữa tấm thảm sẽ tan tành hay sao?”
Chúa Giê-su mỉm cười nắm tay tôi và nói: “Sao con nhát đảm và kém tin thế? Hãy bám chặt vào Ta, con sẽ không sợ gì, dù có bị tước đoạt mọi sự, cả đến sợi chỉ cuối cùng đi nữa”.
Chúa Giê-su vừa dứt lời, thì quả thực sợi chỉ cuối cùng của tấm thảm cũng bị rút đi luôn và tôi giật mình thức giấc.
Tâm trạng của người trong câu chuyện trên tương tự tâm trạng của các môn đệ, đặc biệt là ông Phê-rô. Tâm trạng đó cũng là tâm trạng của chúng ta trên hành trình dương thế. Các môn đệ được nghe và chứng kiến nhiều phép lạ Chúa Giê-su thực hiện. Ngay trước khi lên thuyền, các ông đang sống trong niềm tin, vui mừng và hy vọng vào Chúa Giê-su qua phép lạ hóa bánh. Vậy mà, niềm tin, vui mừng và hy vọng đã mau chóng tiêu tan khi các ông gặp bão tố. Các ông hoảng sợ khi thấy Chúa Giê-su đi trên mặt biển. Đứng trước sóng gió biển cả, các ông quên hết lời Chúa Giê-su và phép lạ Người làm. Khi Chúa Giê-su nói “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”, các ông chưa tin và ông Phê-rô còn xin cho được đi trên nước đến với Người. Chúa Giê-su cho phép, nhưng ông Phê-rô vẫn hoài nghi. Cho đến khi vào đến bờ bình an, các ông mới thật sự tin vào Chúa Giê-su.
Chúng ta cũng sẽ cùng một tâm trạng như các môn đệ. Chúng ta chưa thật sự tin vào Thiên Chúa khi gặp khó khăn thử thách. Sóng gió cuộc đời làm cho đời sống đức tin của ta bị chao đảo. Chúng ta đặt ra biết bao câu hỏi chất vấn về sự hiện diện của Thiên Chúa. Tuy nhiên, chúng ta có bao giờ thật sự suy nghĩ xem: Tôi có thật sự đặt trọn cuộc đời trong tay Thiên Chúa không?
Lạy Chúa, xin cho con biết bám vào Chúa trong mọi hoàn cảnh. A-men
Jos. Nguyễn
==========================