Tôi và Cha tôi là một.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
22 Khi ấy, ở Giê-ru-sa-lem, người ta đang mừng lễ Cung Hiến Đền Thờ. Bấy giờ là mùa đông. 23 Đức Giê-su đi đi lại lại trong Đền Thờ, tại hành lang Sa-lô-môn. 24 Người Do-thái vây quanh Đức Giê-su và nói: “Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến bao giờ ? Nếu ông là Đấng Ki-tô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết.” 25 Đức Giê-su đáp: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không tin. Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi. 26 Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi. 27 Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi ; tôi biết chúng và chúng theo tôi. 28 Tôi ban cho chúng sự sống đời đời ; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. 29 Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha. 30 Tôi và Chúa Cha là một.”
==========
Suy niệm 1: TÔI VÀ CHA TÔI LÀ MỘT
(THỨ BA TUẦN 4 PHỤC SINH)
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Ba Tuần 4 Phục Sinh này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúng ta đang họp mừng mầu nhiệm Đức Kitô phục sinh, xin Chúa cho chúng ta biết hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ.
Hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ, khi ta biết kính sợ và thờ lạy Chúa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, trích sách Khải Huyền nói về: Con Chiên đã chiến thắng, cả một đoàn dân đông đảo được giải thoát khỏi tội lỗi và sự chết, trong khi, những người đã tra tay bách hại họ xưa kia, nay phải chịu muôn ngàn đau khổ. Tôi đã nghe tiếng vô số thiên thần từ trời hô lên rằng: Hãy kính sợ Thiên Chúa và tôn vinh Người, hãy thờ lạy Đấng tạo thành trời đất, biển khơi và mọi nguồn nước.
Hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ, khi ta biết dâng hiến chính mình làm tế phẩm, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách thánh Phêrô Kim Ngôn nói về: Bạn hãy trở thành tế phẩm và tư tế cho Thiên Chúa… Lạy Chúa, Ngài xứng đáng lãnh nhận cuốn sách trời, và mở ấn niêm phong vì Ngài đã bị giết, và đã lấy máu đào chuộc chúng con về cho Thiên Chúa. Ngài cũng làm cho chúng con thành một vương quốc, thành những tư tế.
Hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ, khi ta biết làm cho tất cả mọi người được hưởng ơn cứu độ của Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích sách Công Vụ Tông Đồ nói: Họ rao giảng Tin Mừng Chúa Giêsu cho cả người Hylạp. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 86, vịnh gia kêu gọi: Muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa. Thành Xion được lập trên núi thánh. Chúa yêu chuộng cửa thành hơn mọi nhà của dòng họ Giacóp. Thành của Thiên Chúa hỡi, thiên hạ nói bao điều hiển hách về thành!
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Chúa nói: Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng, và chúng theo tôi. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Tôi và Cha tôi là một. Đức Giêsu là Mục Tử nhân lành: luôn chăm sóc đoàn chiên của mình, như Chúa Cha là Cha nhân hậu: luôn sẵn sàng thương xót và tha thứ cho ta, vì thế, Người và Chúa Cha là một. Đức Giêsu đã nên một với Chúa Cha, khi hoàn toàn vâng phục thánh ý Chúa Cha để trở nên lễ phẩm và tư tế để cứu chuộc ta, và, Người cũng muốn mời gọi ta trở nên đồng hình đồng dạng với Người trong hy tế đó, để được hưởng ơn cứu độ của Người. Thập giá không phải là mũi đòng đâm Người chết, nhưng là, đâm chết tử thần; Những đinh nhọn khiến Người yêu mến ta thắm thiết hơn; Các thương tích đưa ta vào sâu hơn trong tim của Người; Thân Người bị kéo căng ra, để mở rộng vòng tay ôm lấy ta vào lòng, và Máu Người đã đổ ra làm giá chuộc ta. Vậy, ta hãy đến, hãy trở về với Chúa, mà cảm nghiệm xem thế nào là tấm lòng của người Mục Tử nhân lành, Người Cha nhân hậu, để thấy rằng: Người lấy thiện báo ác, lấy tình thương đáp lại xúc phạm, lấy lòng từ ái bao la đáp lại thương tích ê chề. Chúng ta hãy trở thành tế phẩm và tư tế cho Thiên Chúa, đừng bỏ mất ân huệ mà Người đã lấy uy quyền tặng ban cho ta. Chúng ta hãy mang lễ phục là sự thánh thiện, thắt đai lưng là đức thanh khiết, đội khăn che đầu là chính Đức Kitô; hãy mang huy hiệu thập giá trên trán để thập giá luôn gìn giữ ta; hãy lấy sự hiểu biết sâu nhiệm về Thiên Chúa làm khăn che ngực; hãy dâng lời cầu nguyện như hương trầm nghi ngút; hãy nắm lấy thanh gươm là Thần Khí, và lấy chính tâm hồn chúng ta làm bàn thờ. Như thế, chúng ta cứ vững tâm đem chính thân mình làm tế phẩm dâng Thiên Chúa. Thiên Chúa muốn lòng tin, chứ không, đòi cái chết; Người thích lời cầu nguyện, chứ không, ưa máu tươi; Người vui thỏa vì lòng chân thành, chứ không, vì việc sát tế. Chúng ta đang họp mừng mầu nhiệm Đức Kitô phục sinh, ước gì chúng ta biết hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ. Ước gì được như thế!
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
==========
Suy niệm 2: VĂN HOÁ KHUYẾN KHÍCH
“Tôi ban cho chúng sự sống đời đời”.
“Hãy tâng bốc tôi, tôi có thể không tin bạn! Hãy chỉ trích tôi, tôi có thể không thích bạn! Hãy quên bẵng tôi, tôi có thể không tha cho bạn! Nhưng hãy khích lệ tôi, tôi sẽ không bao giờ quên bạn!” - William Arthur Ward.
Kính thưa Anh Chị em,
Các nhân vật của Lời Chúa hôm nay là những con người luôn khích lệ mà Giáo Hội và thế giới sẽ không bao giờ lãng quên: Barnaba, ‘Con của sự khích lệ’; và Giêsu, ‘Chúa của sự khích lệ!’. Lời Chúa muốn chúng ta sống ‘văn hoá khuyến khích!’. Vì lẽ, một ngọn nến sẽ không mất gì khi thắp sáng cho những ngọn nến khác!
Bài đọc Công Vụ Tông Đồ tường thuật cuộc viếng thăm của Barnaba; “Barnaba”, tiếng Hy Lạp có nghĩa là ‘Con của sự khích lệ!’. Từ Giêrusalem, Barnaba được cử xuống Antiôkia để xem hiện tình. Vui mừng khi thấy “ơn Thiên Chúa” ban, Barnaba “khuyên nhủ ai nấy bền lòng gắn bó cùng Chúa”; ông dành cho anh chị em tân tòng một sự khích lệ lớn lao. Sau đó, Barnaba đến Taxô tìm Phaolô, người mới tin; đưa ông đi Antiôkia để hỗ trợ cho Hội Thánh non trẻ này. Từ đó, Phaolô trở thành trụ cột của Antiôkia; và “Chính tại Antiôkia, lần đầu tiên, các môn đệ được gọi là Kitô hữu”, Hội Thánh ngày càng có nhiều người tin; Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ niềm vui, “Muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa!”.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng nói những lời đầy khích lệ, “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi!”. Mục tử nhân lành Giêsu ra sức bảo vệ đoàn chiên; nhưng để khỏi bị cướp, mỗi con chiên cần đóng góp phần tích cực của mình, nghĩa là, phải im ắng đủ để nghe tiếng Ngài, quen thuộc với tiếng của Ngài; đồng thời, mỗi con chiên còn phải hỗ trợ những con chiên khác, cách riêng những con đau yếu và luôn đi chậm trong đàn. Hãy khuyến khích nhau, “Nếu bạn không thể bay, hãy chạy! Nếu bạn không thể chạy, hãy đi! Nếu bạn không thể đi, hãy bò! Nhưng dù bạn làm gì, hãy tiếp tục tiến về phía trước!” - Martin Luther King Jr..
Anh Chị em,
“Tôi ban cho chúng sự sống đời đời”. Noi gương Chúa Giêsu, ‘Chúa của sự khích lệ’; bắt chước Barnaba, ‘Con của sự khích lệ’, chúng ta cũng ao ước “sự sống đời đời” cho mình và cho tha nhân. Như các ngài, chúng ta khuyến khích nhau trong đức tin, giúp nhau lớn lên khi sống mật thiết mối quan hệ với Chúa, với nhau. Cha mẹ khuyến khích con cái, con cái khuyến khích cha mẹ; anh chị em, bạn bè khuyến khích nhau để nên thánh mỗi ngày; vì “Không ai lên thiên đàng một mình!”. Ước gì chúng ta có một trái tim lặng đủ để giúp nhau nhanh nhạy ‘ngẩng lên’ mỗi khi nghe Giêsu Mục Tử gọi và mau mắn thi hành điều Ngài muốn! Từ đó, dám dấn thân, trở nên những con người sẵn sàng vực dậy những ai đang bủn rủn, đầu gối rã rời. Như vậy, trong mọi lĩnh vực, ‘mục vụ khuyến khích’, ‘văn hoá khuyến khích’ vẫn đóng một vai trò nhất định, không chỉ ở các Hội Thánh non trẻ, mà cả với Giáo Hội trưởng thành và cả trong thế giới hiện đại!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con nhìn mọi sự dưới lăng kính tiêu cực. Cho con luôn dấn thân để khơi dậy niềm cảm hứng nơi anh chị em con!”, Amen.