=====================
Suy niệm 2
MARIA, MẸ ĐẦY ƠN PHÚC
(Lc 11, 27-28)
"Kính mừng Maria đầy ơn phúc" (Lc 1, 28). Đó là lời đầu tiên của Sứ Thần Gabriel chào Đức Trinh Nữ. Hôm nay từ miệng của một người nữ thính giả đang nghe Chúa Giêsu giảng cũng cất cao giọng nói: "Phúc cho lòng dạ đã cưu mang Thầy, và vú đã cho Thầy bú" (Lc 11, 27).
Bài Tin Mừng theo thánh Luca Thánh lễ vọng chiều nay dìu chúng ta về với tước hiệu Đức Maria đầy ơn phúc. Người việt ta vẫn thường nói: "Phúc đức tại mẫu", nghĩa là theo quang niệm truyền thống, con cái được thừa hưởng điều tốt lành, may mắn từ người mẹ, do cách ăn ở cư xử, sự gương mẫu, cách giáo dục của người mẹ mà ra. Người mẹ chính là thầy dạy đầu tiên của việc hình thành nhân cách nơi đứa con. Chẳng thế, George Herbert đã không tiếc lời khi viết: "Một bà mẹ tốt thì giá trị hơn cả trăm ông thầy!"
Người Do thái cũng vậy, khi Chúa Giêsu đang giảng cho dân chúng, thì có một phụ nữ ở giữa họ, vì ngưỡng mộ con người cũng như cách giảng dạy của Chúa Giêsu cho rằng, Thầy tài giỏi như thế này, hẳn là Mẹ Thầy phải là người có phúc lắm, nên bà đã không ngần ngại vượt qua rào cản của chính mình là phụ nữ, bà đã cất tiếng nói với Đức Giêsu về Mẹ của Ngài: "Phúc cho lòng dạ đã cưu mang Thầy, và vú đã cho Thầy bú" (Lc 11, 27).
"Phúc cho lòng dạ đã cưu mang Thầy" (Lc 11, 27)
Đức Maria là người diễm phúc, trước hết vì đã được Thiên Chúa yêu thương và tuyển chọn: "Phúc thay kẻ được Người chọn lấy và cho lại gần, nơi tiền đình của Người, nó sẽ lưu lại! " (Ps 65,5) Có ý nói, dân có phúc là dân được Thiên Chúa trị vì, nhất là được Thiên Chúa thiết lập ngai báu vương quốc của Ngài ngay giữa họ; người có phúc là người được Thiên Chúa đến ở cùng, và dĩ nhiên chúng ta nghĩ ngay đến Đức Maria, người diễm phúc như lời Thiên Thần Grabirel chào và nói: "Thiên Chúa ở cùng bà" (Lc 1, 28). Bà Êlisabeth xác nhận cái phúc của Mẹ: "Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc" (Lc 1, 42). Phúc của Mẹ trổi vượt trên mọi thần thánh trên trời, Mẹ có phúc vì Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, Đấng là Hồng Phúc đã chọn Mẹ, cư ngụ trong dạ Mẹ chín tháng mười ngày, đến khi chào đời, Mẹ đã ôm ấp, nâng niu cho bú mớm … những điều đó đã làm cho vai trò làm mẹ của Đức Maria trở thành mật thiết, gắn liền với cuộc sống của Chúa Giêsu hơn; không những thế, Chúa Giêsu còn ở với Mẹ trong suốt nhiều năm và đã vâng phục Mẹ. Giờ đây, Chúa Giêsu Con Mẹ đã phủ đầy vinh quang của Ngôi Lời nhập thể trên Mẹ bên trong cũng như bên ngoài, hạnh phúc của Mẹ vượt quá sự hiểu biết của chúng ta.
"Phúc cho vú đã cho Thầy bú" (Lc 11, 27)
Mẹ là người trinh nữ duy nhất đã được vinh dự cưu mang, sinh hạ và dưỡng nuôi Con Một Thiên Chúa cho trần thế. Người đàn bà khi nghe Chúa Giêsu giảng đã không ngần ngại nói đến những nét đặc trưng và kín đáo của một người mẹ, những gì nơi thân xác mẹ cần cho sự sống của con. Ngoài lòng dạ của thân mẫu đã cưu mang Thầy, lại còn "vú đã cho Thầy bú mớm" ba năm. Mẹ vừa cưu mang, vừa lo sinh, lo dưỡng. Như thế, thân xác và tâm hồn Mẹ là cái nôi ru cho con lớn lên.
Nếu "yêu và được yêu là những điều hạnh phúc nhất trong đời" như kiểu nói của văn hào Shakespears, thì Đức Maria là người diễm phúc, vì Mẹ được Chúa yêu thương, chính Mẹ cũng biết dành trọn vẹn tình yêu của mình cho Thiên Chúa. Mẹ Maria diễm phúc được gìn giữ khỏi mắc tội truyền, này Thiên Chúa ân thưởng về Trời, hưởng nếm ơn phục sinh cả hồn lẫn xác trước bất cứ ai. Mẹ hạnh phúc tự nhiên vì cưu mang Con Thiên Chúa trong mầu nhiệm Nhập Thể, nhưng chính Mẹ biết rõ hơn ai, Mẹ hạnh phúc siêu nhiên vì được Tình Yêu Thiên Chúa cưu mang từ thủa đời đời. Hạnh phúc của Mẹ là như thế đó, và trong hạnh phúc của Mẹ chúng ta tìm thấy hạnh phúc của mỗi người chúng ta.
Mẹ sẵn sàng cưu mang hạnh phúc của mỗi chúng ta
Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa mà Mẹ Maria đã cưu mang và cho bú mớm là Đấng Cứu Độ thế gian, mặc lấy xác phàm nhân loại và thánh hiến với tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Trái đất trở nên bệ dưới chân của Đấng là Hồng Phúc. Vì thế, trong hạnh phúc của Mẹ có hạnh phúc của mỗi người chúng ta. Như Mẹ hiền, khi bồng ẵm Chúa Giêsu Con Mẹ, với vòng tay rộng mở của tình mẫu tử, Mẹ ôm cả nhân loại trong tình yêu của Người Con ấy, "vì nhân loại là chi thể của Thân mình Ngài" (Ep 5,30), Mẹ không xấu hổ vì được gọi là Mẹ của tất cả những ai được sinh ra trong Chúa Kitô nhờ ơn cứu chuộc của Người. Mẹ được gọi là Evà mới "Mẹ của tất cả chúng sinh" (St 3,20), nhưng trong thực thế, Mẹ là Mẹ của những kẻ chết… Vì Evà cũ đã không trung thành thực hiện ý định của Chúa, thánh ý Chúa đã hoàn thành nơi Mẹ. Cũng như Giáo hội là mẹ của tất cả những ai tái sinh trong đời sống Giáo hội. Giáo hội là mẹ của những người sống làm cho mọi người được sống (Ga 11,25; 5,25s). Khi trao ban sự sống cho trần gian dưới nhiều hình thức, Giáo hội đã trao bao sự sống cho tất cả những ai tìm thấy sự sống của mình trong Đấng Hằng Sống.
Chính vì thế, người mẹ diễm phúc của Chúa Kitô là mẹ chúng ta nhờ mầu nhiệm thân thể này, Mẹ cũng tỏ cho chúng ta biết Mẹ rất ân cần và trìu mến… Và giờ đây chúng ta "ở trong sự che chở " của Mẹ "Đấng Tối Cao", chúng ta "ngự cung cấm của Ðấng Tối Cao, và trọ dưới bóng của Ðấng Toàn năng!" (Ps 90,1; 16,8). Hơn nữa, vì Vua vinh quang đã ngự nơi Mẹ, với tình mẫu tử hải hà, Mẹ sẽ chia sẻ vinh quang ấy cho chúng ta.
Mẹ hạnh phúc, Mẹ cũng muốn con cái mình hạnh phúc, nên Mẹ dạy: "Người bảo gì các con cứ làm theo" (Ga 2, 5). Chúa Giêsu bảo: "Ai nghe và giữ lời Thiên Chúa còn có phúc hơn" (Lc 11, 28).
Xin Mẹ giúp chúng con vâng nghe và giữ lời Thiên Chúa, để trở nên những người con diễm phúc của Mẹ. Amen.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ
=====================
Suy niệm3
Bí quyết để được yêu thương
Lc 1, 39-56
Có một bí quyết giúp cho mỗi người trở nên dễ thương và đáng quý mà Chúa Giê-su và Mẹ Maria truyền dạy cho chúng ta, đó là đừng tự cao tự đại, đừng kiêu căng tự phụ nhưng phải biết khiêm tốn với mọi người. Bí quyết đó được Chúa Giê-su tóm gọn như sau: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”[1] (Mt 23,12).
Bí quyết nầy cũng được Mẹ Maria truyền lại cho ta, vào dịp Mẹ viếng thăm Bà Ê-li-da-bét. Lúc bấy giờ, Mẹ ngẫu hứng xướng lên bài “Ngợi khen” bất hũ để chúc tụng ngợi khen Thiên Chúa, đồng thời bài ca này cũng giúp cho chúng ta khám phá bí quyết để được Thiên Chúa và mọi người yêu thương.
Trước hết, bài ca diễn tả ý tưởng: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống” qua những câu sau đây:
“Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế…” (Lc 1,51-52).
Tiếp theo, bài ca nói về việc “Ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” qua câu:
“Chúa nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.”
Mẹ Maria cũng nhìn nhận rằng chính vì Mẹ sống khiêm tốn như một tôi hèn, tớ mọn của Chúa nên được Chúa đoái thương và ban cho Mẹ diễm phúc lớn lao. Mẹ nói:
“Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.”
Tóm lại, bí quyết giúp ta được Thiên Chúa và người đời yêu mến là: “Ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Rất nhiều sự kiện trên đời giúp ta hiểu rõ bài học này: Tháp cao thì dễ nghiêng, cây cao thì dễ ngả, người tự cao thì dễ bị hạ xuống chỗ thấp hèn.
Trong khu rừng có hàng triệu cây lớn nhỏ, non già đủ loại; cây càng cao thì càng bị gió lay, dễ bị sét đánh, càng dễ bị bão tố làm gãy cành hay bật gốc. Trong khi đó, những cây nhỏ bé mềm mại thường được an toàn trước phong ba bão táp.
Trong xã hội con người cũng thế, những người tự cao tự đại thì hay bị người đời chê ghét và tìm cách hạ bệ; còn những người khiêm tốn thì luôn được người đời mến thương.
Thế nên, để tránh cho những cây cao không đổ ngả, người ta phải liệu cho chúng đâm rễ thật sâu hay phải chặt bớt ngọn; muốn cho những toà nhà cao tầng không nghiêng, đổ, người ta phải đóng móng thật sâu. Tương tự như thế, người có địa vị hay tài năng trổi vượt người khác, cần phải “đâm rễ sâu” bằng nếp sống khiêm nhường. Có như thế mới được tồn tại lâu bền.
Cuộc đời của Mẹ Maria là bằng chứng đầy thuyết phục cho quy luật nầy: Mẹ sống rất khiêm tốn nên Mẹ được Thiên Chúa tôn lên cao.
Hôm nay, bài “Ngợi Khen” của Mẹ Maria đề ra cho chúng ta hai chọn lựa:
Thứ nhất:
Muốn được Thiên Chúa và mọi người thương mến, thì hãy làm như người chăm sóc bảo vệ cây dày kinh nghiệm, biết chặt bớt những ngọn cây cao, kích thích cho bộ rễ đâm sâu vào lòng đất; hoặc làm như người xây dựng lành nghề, khi thi công những ngôi nhà cao tầng, phải đóng móng thật sâu vào lòng đất… Nói chung, là biết loại bỏ tính kiêu căng và sống khiêm tốn với mọi người.
Thứ hai:
Muốn bị người đời ghét bỏ và xa lánh, thì cứ việc sống như cây cao không đâm rễ sâu, như nhà cao tầng chẳng có móng sâu, nghĩa là cứ dương dương tự đắc, tự cao tự đại mà chẳng biết khiêm tốn hạ mình.
Lạy Chúa Giê-su,
Không ai trên đời sống khiêm nhường và hạ mình như Chúa, nhờ đó, Chúa được tôn vinh chúc tụng đến muôn đời. Xin cho chúng con biết noi gương Chúa và Đức Mẹ, để sống khiêm tốn dịu hiền, nhờ đó, chúng con sẽ được chung hưởng vinh phúc với Chúa và Mẹ trên thiên đàng hiển vinh.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin Mừng Luca hôm nay thuật chuyện Mẹ Maria vừa hay tin chị họ diễm phúc có thai được sáu tháng, Mẹ liền “vội vã lên đường”. Không phải Mẹ vội vã kiểu ồn ào náo động, nhưng là nhẹ nhàng, âm thầm nhưng với tình yêu lớn lao, tình yêu đủ sức băng qua đồi núi hiểm trở. “Nước lũ không dập tắt nổi tình yêu”. Mẹ nhẹ nhàng mang tình yêu, mang Chúa, mang tin vui và chung chia với gia đình Dacaria. Bước chân Mẹ rộn ràng với niềm vui khôn tả. Chính niềm vui trong Thiên Chúa làm nên chuyện lạ “chấn động” cả hai thai nhi. “Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng.” Chuyện lạ thai nhi “nhảy lên” trong bụng mẹ, vì đã nhận ra nhau do Thánh Thần tác động, vì có sự Hiện Diện của Chúa.
Tác giả sách Sử Biên trong bài đọc I Thánh lễ vọng kể rằng, khi con cháu Lêvi rước Hòm Bia Thiên Chúa đi, thì “Vua Đavít truyền cho những người đứng đầu các thầy Lêvi bố trí các ca viên, anh em của họ, để những người này dùng nhạc khí như đàn sắt, đàn cầm, não bạt mà tấu khúc hoan ca.” Họ huy động ca viên và mọi nhạc khí để ca mừng vì sự Hiện Diện của Thiên Chúa nơi Hòm Bia, rồi họ được chúc phúc. Đức Maria được ví như là Hòm Bia Thiên Chúa, là thụ tạo ưu tuyển nhất của Thiên Chúa. Hôm nay trong túp lều nghèo khó đơn sơ của bà Êlisabeth cũng vang lên lời kinh “Magnificat”, bản hòa tấu của hai giọng nữ trầm cùng hai ấu nam, đồng sức hòa lòng hân hoan mừng hát, mà “tưng bừng” ngợi khen tôn vinh Thiên Chúa và những việc Ngài làm, trong sự Hiện Diện của Thiên Chúa nơi Mẹ với ân phúc tràn đầy.
Mẹ vui mừng hớn hở ca khen Thiên Chúa, trong sự khiêm nhường, đơn sơ chân thật của một cô gái thôn quê. “Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn!” Lời lẽ trong bài ca Ngợi khen phản ảnh một tâm hồn luôn mở rộng đón nhận ân sủng Thiên Chúa cũng như sự thánh thiện và khiêm nhường của Mẹ. Lời kinh cho ta thấy rõ tâm trạng hạnh phúc vui mừng của Mẹ, là trọn tâm tình tạ ơn và ngợi khen của Mẹ, người “có phúc” vì “đã tin”. Đức tin của Mẹ đã tóm tắt lại tất cả những gì Kinh Thánh nói cho ta biết về Thiên Chúa và Mẹ đã dệt thành MỘT BÀI CA MỚI. Những yếu tố như phản ứng của mẹ con bà Êlisabét, ân sủng của Thiên Chúa và sự thánh thiện của Mẹ Maria, tất cả đều được nêu cao để giúp ta hiểu tột đỉnh của ân sủng Thiên Chúa ban cho Mẹ, đó là sự kiện Hồn Xác Lên Trời. Lòng trí và trái tim của Mẹ luôn hướng về Trời Cao với sức hút từ tình yêu trong lòng tin. Mẹ luôn khiêm nhường, làm theo ý Chúa và phục vụ tha nhân.
Mẹ ơi! hôm nay cả Giáo Hội mừng Mẹ lên trời. Mẹ là Hoa Hậu số một của cả Giáo hội, Mẹ là Người Mẫu tuyệt vời của chúng con! Xin Mẹ cầm tay mà dẫn chúng con từng bước mỗi ngày, cho chúng con hy vọng được nên giống Mẹ mình, được bay vào trong Vương Quốc của Thiên Chúa Tình Yêu, vì chúng con đã ngoan ngoãn bước theo chân Mẹ từ ngày hôm nay.
Én Nhỏ