Suy niệm 1: LỜI TỪ MIỆNG THIÊN CHÚA
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Bảy Tuần 5 Thường Niên, Năm lẻ này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúng ta là
con cái trong nhà, chỉ đứng vững khi
dựa vào ơn Chúa, xin Chúa hằng
che chở chúng ta. Xin Chúa hằng che chở chúng ta, để chúng ta luôn sống theo Thần Khí, như trong
bài đọc một của giờ Kinh Sách, thánh Phaolô cho thấy: Hoa trái của Thần Khí: Cuộc sống và hoạt động của người Kitô hữu không phải do nỗ lực riêng, cho bằng, nhờ Thần Khí hoạt động nơi họ. Càng sống theo Thần Khí, càng để cho Thần Khí hướng dẫn, người Kitô hữu càng nhận được ân sủng, nhờ đó, có được một thứ bản năng mới, giúp mình tránh được những việc do tính xác thịt gây ra, mà
gặt được hoa trái của Thần Khí.
Ai gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy. Ai theo tính xác thịt mà gieo điều xấu, thì sẽ gặt được hậu quả của tính xác thịt là sự hư nát. Ai theo Thần Khí mà gieo điều tốt, thì sẽ gặt được kết quả của Thần Khí là sự sống đời đời. Thần Khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Xin Chúa hằng che chở chúng ta, để chúng ta ta luôn sống theo luật bác ái, như trong
bài đọc hai của giờ Kinh Sách, Chân Phước Ixaác, Viện Phụ Đan Viện Sao Mai nói về
tính ưu việt của đức ái… Đây là lời loan báo anh em đã nghe từ lúc khởi đầu, tất cả Lề Luật được nên trọn trong điều răn duy nhất này: Chúng ta hãy yêu thương nhau. Xin Chúa hằng che chở chúng ta, để chúng ta luôn sống trong tình yêu và lòng thương xót của Chúa, như trong
bài đọc một của Thánh Lễ, sách Sáng Thế cho thấy:
Đức Chúa là Thiên Chúa đuổi con người ra khỏi vườn Êđen, để cày cấy đất đai. Trong
bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 89, vịnh gia cho thấy:
Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn. Ngay cả khi đồi núi chưa được dựng nên, địa cầu và vũ trụ chưa được tạo thành, Ngài vẫn là Thiên Chúa, từ muôn thuở cho đến muôn đời. Câu
Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là:
Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra. Trong
bài Tin Mừng, thánh Máccô tường thuật:
Đám đông đã ăn và được no nê. Nhờ
lời miệng Thiên Chúa phán ra, mà con người được tạo dựng, được tồn tại và được sống muôn đời.
Lời từ miệng Thiên Chúa phán ra là Thần Khí, là lời
tình yêu, là
lương thực nuôi sống con người. Con người xuất phát từ
Thiên Chúa Tình Yêu, vì thế, muốn sống, con người phải
yêu, như chính Đấng đã
yêu và
cứu độ mình.
Đức Kitô là Đấng đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta nhờ cuộc Thương Khó, và gánh chịu những đau khổ của chúng ta nhờ sự cảm thông, bởi vì, Người
yêu những kẻ Người chịu đựng, và chịu đựng những kẻ Người
yêu. Nếu chúng ta
tấn công người anh chị em đang gặp khó khăn,
âm mưu chống lại người anh chị em đang yếu đuối về bất cứ mặt nào, thì hẳn là, chúng ta đang tuân phục
luật của Xatan, của xác thịt và đang chu toàn luật đó. Vì thế, chúng ta hãy cảm thông với nhau,
yêu thương nhau như anh chị em, chịu đựng những
yếu đuối xác hồn của nhau.
Đức ái chính là tiêu chuẩn quy định tất cả: cái gì được làm, cái gì không được làm, cái gì được thay đổi, cái gì không được thay đổi. Chính
đức ái là nguyên lý và là cùng đích: tất cả đều phải quy về đó. Không có gì là tội lỗi, khi chúng ta vì
đức ái và theo tinh thần
đức ái mà hành động một cách chân thành. Thiên Chúa luôn khấng ban
đức ái cho chúng ta, vì không có
đức ái, chúng ta không thể đẹp lòng Người, và không có Người, chúng ta chẳng làm gì được. Chúng ta là
con cái trong nhà, chỉ đứng vững khi
dựa vào ơn Chúa, ước gì chúng ta luôn biết cầu xin Chúa
che chở chúng ta. Ước gì được như thế!
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB ============
Suy niệm 2: MỞ KHÔNG GIAN
“Anh em có mấy chiếc bánh?”.
Bertrand Russell từng là một Kitô hữu; nhưng về sau, ông là một nhà vô thần công khai. Katharine Tait - con gái ông - nói, “Đã một thời, tận trong sâu thẳm tâm hồn cha tôi, có một khoảng trống được lấp đầy; ông đã từng ‘mở không gian’ cho Chúa. Nhưng, một khi đã tống Ngài ra, ông không bao giờ tìm được bất cứ thứ gì để đặt vào đó!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay đề cập khoảng không gian đó với hai câu hỏi: một của các môn đệ, một của Chúa Giêsu. Câu hỏi thứ nhất - ‘khép không gian’ - “Trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no?”; câu hỏi thứ hai - ‘mở không gian’ - “Anh em có mấy chiếc bánh?”.
Mặc dù rất nhân bản; nhưng xét cho cùng, câu hỏi thứ nhất tiết lộ một sự nghèo nàn thiêng liêng. Với loại câu hỏi này, một nếp nghĩ, một tầm nhìn thiển cận - bi quan, hơi hướng thất vọng - sẽ hình thành khi chúng ta tự co rút để cam chịu một hoàn cảnh, một số phận xám xịt. Cách đặt vấn đề khá ủ dột này sản sinh một loạt câu hỏi biện minh cho sự bất khả trước nghịch cảnh. Nhiệm vụ là bất khả thi, tại sao tôi cố gắng? Lực bất tòng tâm, tại sao tôi mất thời giờ? Lối nghĩ này ngăn cản chúng ta mạo hiểm làm những điều tuyệt vời cho Chúa; và ngược lại, không còn mong đợi một điều tốt lành nào đến từ Ngài! Ngần ngại hay sợ hãi ‘mở không gian’ cho Chúa, chúng ta ‘vui hưởng’ thú đau thương trước những tình huống dường như vô vọng, và xem ra Thiên Chúa không toàn năng!
“Anh em có mấy chiếc bánh?”; ngược lại, là một câu hỏi hoàn toàn tích cực, tiềm tàng một niềm hy vọng và lạc quan - vì lẽ - nó ‘mở không gian’ cho Chúa. Qua đó, Chúa Cha có thể làm một điều gì đó để chứng thực quyền năng của Ngài. Chỉ cần một chút những gì sẵn có, cả khi chúng dường như ‘không đủ đến vô vọng’ - “bảy chiếc bánh và mấy con cá” - Ngài sẽ nhân lên để nuôi gần nửa vạn người. “Thiên Chúa dùng quyền năng của Ngài để làm nhiều điều lớn lao hơn tất cả những gì chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới” - Phaolô; dĩ nhiên, với điều kiện, mỗi người biết hào phóng cho đi những gì mình có!
Thật thú vị, Thiên Chúa cũng ‘mở không gian’ cho Ngài; đúng hơn, Ngài mở ra lòng thương xót trong cơn giận khi đuổi nguyên tổ ra khỏi Eden, “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi!” - bài đọc một. Đó là “tiền Tin Mừng!”. Con cháu họ rồi sẽ nhận ra điều này, “Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn!” - Thánh Vịnh đáp ca.
Anh Chị em,
“Anh em có mấy chiếc bánh?”. Chúa Giêsu tiếp tục hỏi bạn và tôi! Mỗi ngày, đến với Thánh Thể, chúng ta ‘mở không gian’ cho Ngài, dẫu đó là một không gian chật hẹp - và đôi khi - rất tăm tối; thế nhưng, Ngài vẫn thương hạ cố. Cũng ở đó, Ngài tiếp tục hỏi và chờ đợi phần ‘bánh cá’ còm cõi của mỗi người; để rồi Ngài có thể nhân lên, nhân lên hầu nuôi sống bao người. Ước mong sao, đền thờ tâm hồn chúng ta ngày càng sạch trong, xứng đáng cho Chúa Giêsu chiếm ngự; và mong sao, bạn và tôi biết dâng phần ít ỏi của mình vào tay Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, giúp con luôn nhớ lời vị thánh trẻ, “Bớt chỗ của tôi, thêm chỗ cho Chúa!” – Acutis; may ra, con không hoá nên vô thần một khi cố tống khứ Ngài!”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế